Thư Thanh Thiển đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì bất ngờ nghe Mộ Diệc Thu mời về nhà cô. Nàng cười híp mắt, rồi quay đầu nhìn Mộ Diệc Thu với vẻ ngạc nhiên, sau đó cúi đầu xuống, rầu rĩ nói: “Em cảm ơn, nhưng mà thôi ạ, em không muốn quấy rầy chị. Phiền chị dừng xe ở ngã tư phía trước, em tự đi bộ về được rồi.”
Mộ Diệc Thu không hề bất ngờ khi Thư Thanh Thiển từ chối. Nàng luôn từ chối sự giúp đỡ của người khác, rõ ràng là một cô gái rất cứng đầu.
Cũng giống như hôm qua, nàng đã từ chối chiếc ô mà mình đưa.
Mộ Diệc Thu nhìn Thư Thanh Thiển mà trong lòng sinh ra lòng thương hại. Cô không biết coi gái trướt mặt này đã trải qua những gì, nhưng mỗi khi nhìn thấy nàng, cô lại thấy đau lòng không rõ vì sao.
Mộ Diệc Thu cau mày, “Đầu gối em bị thương, ngoài trời đang mưa rất to. Nếu em ra ngoài mà bị ướt thì vết thương dễ bị nhiễm trùng lắm.”
Thư Thanh Thiển do dự một lúc, cuối cùng cũng khẽ gật đầu xem như đồng ý.
Mặc dù trên mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng Mộ Diệc Thu đã thở phào nhẹ nhõm. Cô thực sự sợ Thư Thanh Thiển sẽ một mực từ chối mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play