Thẩm Nhị Lang tức giận hỏi: “Rốt cuộc là ngươi ăn hay không ăn đây?”
Lúc này hắn mới không tình nguyện cầm lấy một khối nuốt vào trong miệng, nhai một ngụm đúng là miệng đầy hương ngọt, ngọt đến nao lòng.
Cách nhiều năm, rốt cuộc hắn cũng gặp được chủ nhân của phật thủ hạnh nhân trong một hội du viên, cô nương kia nhẹ nhàng xách làn váy hai bên chạy tới, như ánh sáng ấm chiếu sáng cả vườn, ngay cả một chút sương mù cũng không thấy được, trong lúc nhất thời làm cho người ta không biết phong cảnh trong vườn hay là nên thưởng cho nàng.
Hắn chỉ nhớ rõ mình đã sững sờ tại chỗ, thật lâu sau không chịu dời ánh mắt khỏi người nàng, thẳng đến khi Thẩm Nhị Lang hung hăng đâm hắn một cái mới phản ứng lại.
Đó là một tiểu cô nương so với thiên thượng nguyệt còn sáng ngời hơn, hắn cũng mới biết được, thì ra có người cười rộ lên, trong mắt có sao.
Cho dù hắn trong mười mấy năm qua thời khắc nào cũng giữ bình tĩnh kiềm chế, là người trong mắt người trong thiên hạ như mỹ ngọc không rảnh, thế mà trong khoảnh khắc kia lại động tâm tư không nên có.
Hắn hối hận khi mình đã sớm cùng Thẩm gia gia nữ định thân, cũng hận vận mệnh không chiếu cố, không để cho hắn sớm gặp được nàng một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT