Chạy đến cửa tửu lâu, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, bên mũi là mùi bụi đất nhàn nhạt bao bọc mùi cỏ xanh.
Thẩm Vãn Tịch ngẩng đầu nhìn thấy Vân Hoành, trong lòng vui vẻ, lúc này mới hơi lấy lại tinh thần, khoác tay hắn thấp giọng nói: “Vân Hoành, chúng ta mau đi!”
Không kịp giải thích nhiều như vậy, Vân Hoành cũng không hỏi ngay lập tức, hắn chưa từng thấy qua bộ dạng bối rối của nàng như vậy, giống như phía sau có chó hoang đuổi theo, vì thế hơi gật đầu dắt Thẩm Vãn Tịch rất nhanh rời khỏi Mãn Lâu.
Trong phòng Mộc Nguyệt, tiếng tranh chấp dần nhỏ hơn.
Cửa phòng vừa mở ra, người đi ra là một nam tử cao lớn phong phú cao nhã, cau mày nhìn xuống một cái, ngữ khí hơi dồn dập, không kiên nhẫn hỏi: “Cô nương vừa rồi đâu?”
Nam tử áo xanh vội vàng chắp tay trả lời: “Hồi công tử, cô nương nói là vào phòng bếp lấy nước sốt ngọt.”
Nam tử rũ mắt nhìn thấy một đĩa phật thủ hạnh nhân vàng giòn tan kia, ánh mắt hơi trầm xuống, món phật thủ này cần nước sốt ngọt từ khi nào?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT