Dựa theo suy đoán trước đó, Ngôn Khâu tin rằng bản thân hơn phân nửa đã chết, và hiện tại chỉ đơn giản là thêm một bằng chứng nữa, chẳng có gì quá bất ngờ. Điều thực sự làm hắn bối rối là tại sao trong thư phòng của Kỷ Tinh Lam lại treo tranh chân dung của hắn.
Ngôn Khâu cảm thấy khó hiểu. Theo suy nghĩ của hắn, nếu có một ngày Kỷ Tinh Lam treo ảnh mình, thì lý do duy nhất chỉ có thể là dùng nó để tập ném phi tiêu.
Thiếu gia Kỷ không đốt pháo hoa ăn mừng đã là may, làm sao có chuyện lại tưởng niệm hắn?
Ngôn Khâu cau mày, đầu óc đầy nghi hoặc, theo bản năng hỏi:
“Ngôn Khâu... đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe xong, Kỷ Tinh Lam sững người. Một tia không hài lòng hiện rõ trong mắt hắn, ánh nhìn sắc bén bắt đầu lướt khắp người Ngôn Khâu, tựa như đánh giá một thứ gì đó.
Nhìn biểu cảm của đối phương, Ngôn Khâu lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.
Dù không ưa Kỷ Tinh Lam, nhưng trong trí nhớ, hầu hết những lần hai người xảy ra mâu thuẫn đều do hắn khơi mào, và Kỷ Tinh Lam chưa từng tức giận thực sự.
Nhưng tình hình hiện tại lại khác. Kỷ Tinh Lam rõ ràng đã nổi giận thật sự. Gương mặt hắn vẫn đẹp như thường, nhưng ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén như có thể giết người.
Ngôn Khâu thầm hô trong lòng: Không ổn rồi, hắn đã hắc hóa!
Theo bản năng, Ngôn Khâu muốn bỏ chạy, nhưng Kỷ Tinh Lam không để hắn cơ hội. Không biết từ khi nào, đối phương đã đứng dậy, tiến đến trước mặt hắn, nắm lấy cổ tay hắn và mạnh mẽ ép hắn vào tường.
Đối diện với ánh mắt dữ dội như mưa bão của Kỷ Tinh Lam, Ngôn Khâu đáng thương chỉ biết rụt cổ lại.
Nếu không bị tin tức tố áp chế, Ngôn Khâu chắc chắn không sợ. Trước đây, hắn và Kỷ Tinh Lam vốn ngang tài ngang sức, ai thắng ai thua còn chưa rõ.
Nhưng giờ, thân thể Omega này tự nhiên phục tùng Alpha, khiến hắn không thể cựa quậy hay chống trả.
Khi gương mặt Kỷ Tinh Lam càng lúc càng tiến lại gần, trong cơn hoảng loạn, Ngôn Khâu gom hết sức lực, dùng đầu gối đập mạnh vào bụng đối phương.
Cú đánh chuẩn xác trúng ngay bụng dưới, nhưng Kỷ Tinh Lam lại chẳng hề hấn gì.
Ngôn Khâu xấu hổ rút chân về, một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt, làm không khí trở nên ngượng ngùng.
Thật chết tiệt, Ngôn Khâu thầm mắng trong lòng, sao sức mình yếu như vậy chứ!
Hắn bắt đầu tưởng tượng, nếu Kỷ Tinh Lam thực sự muốn làm gì đó với hắn, thì chắc chắn hắn không thể phản kháng được.
Vừa nghĩ đến chiếc vòng cổ bằng da xuất hiện trước đó, Ngôn Khâu bỗng rùng mình. Hắn gắng gượng trấn tĩnh, ngẩng đầu, cố giữ khí thế và lạnh lùng đáp trả:
“Không muốn nói thì thôi, làm gì phải nổi giận như vậy.”
Kỷ Tinh Lam nhìn hắn, ánh mắt khó đoán, không biểu lộ cảm xúc.
Ngôn Khâu nghĩ rằng đối phương sẽ làm gì đó, nhưng thiếu niên chỉ nhìn hắn một lúc lâu, rồi bất ngờ nới lỏng tay và thả hắn ra.
Ngôn Khâu xoa cổ tay mình, đau lòng nhìn làn da mịn màng đã ửng đỏ.
Chỉ một cú siết, cổ tay hắn đã đỏ lên thế này.
Kỷ Tinh Lam vẫn nhìn chằm chằm vào Ngôn Khâu, ánh mắt tối tăm phức tạp. Khi thấy hắn đang xoa cổ tay mảnh khảnh của mình, đôi mắt đối phương dường như lóe lên một tia cảm xúc khó hiểu.
“Tiểu Khâu hôm nay thật kỳ lạ,” Kỷ Tinh Lam thầm nghĩ.
Sự khác lạ này không giống như kiểu mất trí tạm thời, mà như thể cả tính cách của Ngôn Khâu đã thay đổi hoàn toàn.
Tên ngốc nghếch ngày thường nay lại có thể học cách nói bóng gió, thậm chí còn dám chạm vào giới hạn của hắn.
Kỷ Tinh Lam liếc nhìn Ngôn Khâu. Hắn thấy đối phương đang ngồi bệt trên sàn, xoa tay, dáng ngồi còn bệ vệ hơn cả Alpha.
“Đau quá! Cậu có bạo lực khuynh hướng à?” Ngôn Khâu nhe răng trợn mắt, vừa xoa cổ tay đỏ ửng vừa r*n rỉ.
Kỷ Tinh Lam lặng lẽ quan sát Ngôn Khâu đang "xù lông", dường như nghĩ đến điều gì đó. Chính hắn cũng không nhận ra rằng nét mặt mình đã dần trở nên dịu dàng hơn.
Chỉ có một người từng dùng thái độ này để nói chuyện với hắn, nhưng người đó là một Alpha mạnh mẽ, kiêu ngạo. Cả đời này chắc chắn không bao giờ đụng đến mấy thứ như tai thỏ hay dép bông.
Kỷ Tinh Lam chợt nhớ đến hình ảnh đôi dép hồng phấn in hình heo của người nọ, cả người lập tức rùng mình. Dù nhìn từ góc độ nào, tình huống hiện tại cũng thật đáng sợ.
Sau khi ổn định cảm xúc, Kỷ Tinh Lam lạnh lùng lên tiếng:
"Cậu bị đâm hỏng đầu óc rồi? Dám đem loại chuyện này ra đùa với tôi."
"Tôi thực sự mất trí nhớ mà!" Ngôn Khâu cụp đuôi, ngồi bệt xuống sàn, phản bác
"Cậu nói thế với một người mất trí nhớ có ích gì chứ?"
"Đừng diễn mấy trò xiếc đó với tôi. Cậu định nhắc nhở ta rằng Ngôn Khâu đã không còn sao?" Kỷ Tinh Lam liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh lẽo.
"...Ngôn Khâu làm sao?" Ngôn Khâu cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, động tác trong tay cũng dừng lại.
Kỷ Tinh Lam lập tức im lặng. Nhìn biểu cảm của hắn, dường như có chuyện không ổn xảy ra.
Ngôn Khâu vỗ đùi, thầm trách bản thân ngu ngốc, lại lỡ miệng nói sai.
"Cậu không quen biết Ngôn Khâu, tại sao lại lo lắng hắn làm gì?" Kỷ Tinh Lam nheo mắt, chất vấn.
"À... Tôi thấy hắn rất quen, có thể trước khi mất trí nhớ đã từng biết hắn." Ngôn Khâu nhận ra câu hỏi của mình sơ hở khắp nơi, đành bịa thêm một lời nói dối.
Kỷ Tinh Lam không rõ có tin hay không, nhưng ngoài dự đoán, hắn không nổi giận. Thay vào đó, đôi môi mỏng khẽ động, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Ngôn Khâu:
"Ngôn Khâu đã gặp tai nạn giao thông nửa năm trước."
Trong mắt hắn hiện lên nỗi bi thương và hận thù sâu sắc đến mức khiến Ngôn Khâu nghi ngờ mình nhìn nhầm.
"Sáng nay tôi đến nghĩa trang thăm hắn."
Ngôn Khâu nhíu mày, thầm đánh giá: thì ra nửa năm trước mình đã chết.
Cơ thể này chắc là của một thiếu niên Omega không may ngã từ tầng lầu xuống, nên giờ hắn mới xuyên đến.
Hóa ra sáng nay Kỷ Tinh Lam không ở nhà là vì đi viếng mộ hắn. Ít ra, tên này cũng còn chút lương tâm.
"Tiểu Khâu."
Kỷ Tinh Lam nhìn hắn đầy nghi ngờ, giọng điệu hơi miễn cưỡng. Ngôn Khâu nhìn thấy hốc mắt của hắn hơi đỏ, liền hừ một tiếng:
"Kêu thân thiết thế làm gì? Tôi với cậu quen thân lắm sao?"
Dù hốc mắt đã phiếm hồng, giọng nói của Kỷ Tinh Lam vẫn lạnh nhạt:
"Cậu thật sự bị hỏng đầu rồi. Tiểu Khâu chẳng phải chính là tên của cậu sao?"
Lúc này, Ngôn Khâu mới nhận ra rằng Kỷ Tinh Lam đang gọi tên vị hôn thê của mình, cũng là chủ nhân cơ thể này. Vừa nãy, cả quản gia cũng gọi như vậy, làm hắn theo phản xạ nghĩ là gọi mình.
Ngôn Khâu vỗ trán, cảm thấy bản thân thật sự tự mình đa tình.
"Chút nữa mẹ tôi sẽ tới. Đừng nói quá nhiều với bà, chỉ cần bảo rằng ngươi bị mất trí nhớ là được."
Lúc đó, quản gia gõ cửa bước vào, mang theo một bát canh gà nóng hổi, cẩn thận đặt lên bàn.
"Tiểu Khâu thiếu gia, sàn nhà lạnh lắm, mau đứng dậy đi."
Quản gia đỡ Ngôn Khâu lên, đưa cho hắn một cái đệm mềm để ngồi lên ghế. Sau đó, ông đưa thìa cho hắn rồi nhẹ nhàng thở phào.
Quản gia chịu lệnh lão phu nhân chăm sóc tốt cho Tiểu Khâu thiếu gia, nên đã đứng ngoài cửa lắng nghe. Nghe tình hình căng thẳng, ông nhanh chóng tìm cớ để vào ngăn chặn.
Thông thường, nếu có ai dám nhắc đến Ngôn Khâu trước mặt thiếu gia, chắc chắn sẽ bị nổi trận lôi đình. Nhưng lần này, Kỷ Tinh Lam lại không phản ứng quá dữ dội.
Sau khi sắp xếp xong, quản gia mới yên tâm rời khỏi phòng.
Lúc này, Ngôn Khâu cũng đã đói. Hắn cầm thìa múc một muỗng canh, hương vị dược liệu quý báu ngập tràn trong miệng.
Ngoài vị thuốc, không khí dường như còn có mùi hương ngọt nhẹ. Mùi này rất nhạt, phải để ý lắm mới nhận ra. Ngôn Khâu nghĩ đó chỉ là mùi hương từ lư trầm nên không để tâm.
Hắn vừa ăn vừa liếc nhìn Kỷ Tinh Lam. Đối phương ngồi trước bàn làm việc, tập trung nhìn vào màn hình máy tính, như thể cuộc tranh cãi vừa rồi chỉ là ảo giác.
Ngôn Khâu không hiểu mối quan hệ giữa chủ nhân cơ thể này và Kỷ Tinh Lam, cũng không rõ tình cảm giữa họ thế nào.
Hắn cảm thấy hai người không thân thiết, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị gạt đi.
Chắc chắn do hành vi kỳ lạ của mình, nên Kỷ Tinh Lam mới tỏ ra đề phòng. Hắn luôn tùy tiện, sao có thể đính hôn với người không thân quen.
Ngôn Khâu vùi đầu uống canh. Thịt gà mềm rục, nước canh vàng óng. Uống xong, hắn đặt thìa xuống.
Bỗng dưng, mùi hương ngọt ngào trong không khí càng lúc càng rõ rệt. Hắn không tìm được nơi phát ra, nhưng cảm giác như nó đến từ chính cơ thể mình.
Kỷ Tinh Lam dường như cũng bị ảnh hưởng bởi mùi hương đó, khẽ nhíu mày, nhìn về phía Ngôn Khâu.
Dưới ánh đèn, hàng lông mi dài của Ngôn Khâu như cánh quạ, mái tóc mềm mại ánh nâu làm nổi bật làn da trắng mịn. Đôi mắt hắn hơi mờ sương, khiến người ta có cảm giác muốn bắt nạt và che chở cùng lúc.
Ánh mắt Kỷ Tinh Lam thoáng thay đổi khi chạm vào ánh mắt của Ngôn Khâu. Cổ họng hắn chuyển động, giọng nói cất lên đầy áp lực:
"Vòng ức chế của cậu đâu?!"
Kể từ khi sinh ra, Ngôn Khâu đã là một Alpha, cậu vẫn luôn cố gắng né tránh mấy cái lớp sinh lý của Omega.
Lúc này cậu mới muộn màng nhận ra rằng cái vòng cổ màu đen trước kia mình đeo căn bản không phải cái loại mà mình loạn tưởng - đó chỉ là cái vòng cổ ức chế mà thôi.
Vòng cổ ức chế có thể che đậy tuyến thể phía sau gáy của Omega, dùng cho phòng ngừa tin tức tố khuếch tán, tránh cho các phát sinh ngoài ý muốn, hầu hết Omega chưa lập gia đình đều sẽ đeo.
Ngôn Khâu lúng túng cười.
Hoá ra là cậu trách oan Kỷ Tinh Lam, Kỷ Tinh Lam cũng không biếи ŧɦái như vậy.
Nhưng là, hiện tại Ngôn Khâu hối hận cũng đã muộn.
Thiếu vòng cổ ức chế, tuyến thể mỏng manh phía sau gáy Omega sẽ hoàn toàn bại lộ ở trong không khí, không chỉ vậy mà còn không ngừng toả ra mùi hương đầy quyến rũ ngọt ngào.
Kỷ Tinh Lam là Alpha mà nguyên chủ hằng tha thiết ước mơ, Ngôn Khâu vừa rồi cùng hắn ở chung một phòng, hẳn là đã chịu sự ảnh hưởng phá lệ mãnh liệt của Pheromone. Ngay cả khi Kỷ Tinh Lam không cố tình phóng thích Pheromone nhưng trong lúc vô tình tản mát ra một chút hương vị kia, đối với cậu cũng là đòn trí mạng.
Ngôn Khâu cảm thấy chân mình mềm nhũn khi ngửi thấy hương vị đó, không khỏi nuốt nuốt nước miếng theo bản năng. Cậu mơ hồ cảm giác bầu không khí trong phòng nóng lên, trong lòng cũng nôn nóng bất an, lại có chút hưng phấn, kích động.
Ngôn Khâu chuyển sự chú ý của mình về phía người thiếu niên bên cạnh. Cậu ngửi được mùi thơm lạnh nhàn nhạt trên trên người hắn, giống như suối băng ngọt lành chảy qua rừng trúc dưới ánh trăng, dường như có thể nhẹ nhàng làm dịu sự khô nóng khó chịu trong lòng.
Ngôn Khâu ý thức được nguy hiểm, cố gắng hết sức để kìm lại, không dám nghiêng người về phía Kỷ Tinh Lam. Nhưng anh một bên kháng cự, phản ứng trong cơ thể lại càng ngày càng nghiêm trọng, tuyến thể tản mát ra mùi vị càng thêm nồng đậm của pheromone Omega, thơm ngọt ngon miệng, giống như đang khát khao cầu xin Alpha bên cạnh đến chiếm lấy mình.
Không có Alpha nào có thể chống cự lại loại bản năng xâm chiếm này, cho dù lực khắc chế của Kỷ Tinh Lam có mạnh hơn người thường, nhưng thình lình gặp gỡ loại tình huống này, cũng bị Ngôn Khâu câu đến đôi mắt đỏ lên.
“Cậu điên rồi?”
Kỷ Tinh Lam ngửi thấy được hương vị ngọt ngào trong không khí, biểu tình ngẩn ra, nghiến răng nghiến lợi mà nói
“Vòng cổ đâu?”
“Ở…… Ném ở trên lầu.” Ngôn Khâu gian nan nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, hận không thể nhào vào l*иg ngực của thiếu niên Alpha trước mặt, để hắn có thể an ủi mình một chút.
Ngôn Khâu đang đứng ngồi không yên thì Kỷ Tinh Lam cũng chẳng khá hơn là bao.
Cho dù Ngôn Khâu không dám tới gần hắn, thì ham muốn thể xác đối với Omega cũng làm Kỷ Tinh Lam không tự chủ được bước lại gần Ngôn Khâu hơn.
Khi Ngôn Khâu phát hiện bản thân đang bị bao phủ bởi bóng người kia, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy thái dương của Kỷ Tinh Lam đã lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh, như đang nỗ lực khắc chế nội tâm đang xao động, gương mặt trắng nõn tuấn mỹ rốt cuộc cũng có biểu tình của dục vọng, bộ dáng này còn động lòng người hơn so với vẻ mặt cứ lạnh như băng thường ngày.
Kỷ Tinh Lam tay bắt lấy lưng ghế, mu bàn tay dùng sức đến nổi lên gân xanh, cố gắng hết sức kìm nén để bản thân không làm ra chuyện không thể cứu vãn được.
Hắn gắt gao cắn răng, gian nan từng câu từng chữ nói:
“Mau, tránh xa tôi ra.”
Ngôn Khâu nhìn biểu tình chật vật cùng vành tai ửng đỏ của hắn, sửng sốt một chút. Thì ra Kỷ Tinh Lam cũng sẽ đỏ mặt này.
Ngôn Khâu không có kinh nghiệm tình cảm yêu đương, cũng không rõ ràng lắm tác dụng của pheromone có bao nhiêu khủng bố.
Ma xui quỷ khiến, cậu duỗi tay khảy một cái lên vành tai người nọ:
“Kỷ thiếu gia, thì ra cậu cũng sẽ đỏ mặt nha.”
Kỷ Tinh Lam mỗi ngày đểu chỉ trưng ra bản mặt lạnh lùng kia thế mà lại còn có một mặt khác như này, thật đúng là hiếm lạ.
Khi bàn tay chuyên tìm đường chết kia của Ngôn Khâu còn chưa kịp rút về, cổ tay đã bị một bàn tay khác gắt gao giữ chặt giữa không trung.