Nếu muốn chỉnh lý hậu cần, y có thể bắt tay vào giải quyết từ vấn đề này xem sao.
Nhưng mới vừa rồi Giang Đình cũng chỉ nghĩ loáng thoáng vậy thôi. Dù sao cô cũng chỉ mới vào doanh trại mấy tháng, chưa dám mơ ước đến vị trí quản sự. Cô có thể bán đồ ăn ở đầu bếp doanh đã là tốt lắm rồi.
Cô thâm tính, ba ngày bán đồ ăn một lân, một lần kiếm được chừng trăm văn, mà muốn mua một căn nhà thì phải có ít nhất mười một lượng bạc, vậy cô chỉ cân cố gắng hơn một năm là tiết kiệm đủ tiên mua rồi.
Một lúc sau, Hạ Vân Sâm đã ăn hết đồ ăn trong hộp đựng thức ăn. Y buông đũa, dùng khăn lau miệng rồi nói: "Ngày mai tôi sẽ rời khỏi thương binh doanh, sau này cậu không cần đưa..." Giang Đình nhanh chóng nói tiếp: "Không cần đưa tới đây chứ gì? Được thôi, thế tôi đưa đến trinh sát doanh nhé?"
Đùa à, khó khăn lắm cô mới tìm được "cái đùi bự chà bá" thế này, sao có thể thả y đi dễ như thế được? Giờ y mới chỉ hứa sẽ đưa cô ra khỏi doanh trại. Nếu chỉ giới hạn trong việc này thì chẳng phải mọi nỗ lực trước đó của cô đều là công cốc cả ư?
Hạ Vân Sâm cũng cảm thấy vô cùng băn khoăn. Nhưng lý trí nói cho y biết, y đã nương danh nghĩa dưỡng thương để sống buông thả một thời gian rồi, không thể tiếp tục như vậy nữa.
Một người thống lĩnh mệnh lệnh cả quân đội, một Chỉ huy sứ đóng giữ biên quan, một người thừa kế mà Hạ gia đã tốn công đào tạo để gánh vác trách nhiệm cao cả phải biết cách che giấu ham muốn chân thật của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT