Ông ấy lau nước mắt, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Không bắt được thật ra cũng không sao, bay thì bay thôi, đây cũng là vận may trong số phận của nó, gặp được người tốt.” 
“Người tốt” Hàn Hướng Nhu mim cười bối rối: “Có phải con rồng này rất khó có được không?”
Vừa nhắc đến điều này, Chu Tân lại muốn bật khóc: “Từ lâu trước kia, âm phủ có rất nhiều âm lông, ta nghe nói khoảng 100 con đấy. Tiếc là 1000 năm trước, một mình Hàn Tĩnh Tu của phái Thiên Nhất xong vào âm phủ, cầm trong tay một cây bút Hỗn Nguyên Thần, thả đi khoảng 92 con âm lông. Hiện tại âm phủ chỉ còn lại 8 con âm lông. Năm đó ta được sắc phong là Thành Hoàng, tâm trạng của Tân Quảng Vương tốt nên đã ban cho ta một con. Ta là Thành Hoàng duy nhất có được âm lông, ngay cả Thành Hoàng thủ đô và những Thành Hoàng khác đều trong mà thèm.”
Hàn Hướng Nhu: “…” 
Cố Bách Nhiên: “…”
Chu Tân dùng ống tay áo tau lau nước mắt, vừa an ủi Hàn Hướng Nhu, nhân tiện vỗ về bản thân: “Không sao không sao hết, bay rồi thì bay thôi, đỡ cho mấy Thành Hoàng khác thèm muốn.” Ông ấy thở dài đóng cửa gỗ, quay tại nói với cô: “Chỉ là cánh cửa gỗ này cần dùng thứ gì đó để che giấu, để tránh tên giả mạo nhìn ra vấn đề.” 
Cô nghĩ đến việc phái Thiên Nhất nhà mình đã thả âm lông của âm phủ vào 1000 năm trước, cực kỳ chột dạ lấy ra mấy tờ giấy vàng: “Nếu không tôi xé ra con rồng cho ông nhé?” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play