Cô ta dường như lo lắng đến hình tượng của mình trước mặt Hàn Thịnh Vĩ. Mặc dù đáng vẻ vẫn có chút không cam lòng, xong cô ta không nhắc đến chuyện đòi tài sản, vì cô ta cũng biết bản thân vô lý.
Hai người trò chuyện khoảng 1 tiếng, Hàn Thịnh Vĩ lấy tiền nhờ y tá đi mua chút hoành thánh và đồ ăn vặt về cho Tăng Nhu Nhu. Cô ta đoán anh định đi, trong lòng lập tức cảm thấy vắng vẻ ấp úng hỏi: “Em vẫn chưa biết nên gọi anh như thế nào? Lần này nhờ có anh cứu em, em nằm viện cũng là nhờ anh trả tiền giúp, anh có thể cho em số điện thoại không ạ? Em sẽ bảo cha em trả tiền lại cho anh.”
Hàn Thịnh Vĩ cũng không muốn đưa số điện thoại cho cô ta, từ trước đến giờ anh luôn tránh xa loại con gái lòng dạ ác độc vừa có chút ngu xuẩn này, một khi dính vào sẽ là phiền phức vô tận. Anh dùng ngón tay sờ sờ trán, cười ha ha: “Không cần đâu, cũng chăng tốn bao nhiêu tiền mà.” 
Tăng Nhu Nhu lập tức đáp lại: “Cha em có tiền, cần trả thì cứ để ông ta trả.”
Lúc Hàn Thịnh Vĩ không biết nên nói gì cho tốt, bỗng nhiên có người đẩy cửa ra tiến vào, vội vã nói: “Tăng Nhu Nhu mau đi theo tôi rời khỏi đây.” Hắn ta vừa nới vừa định đi qua rút kim truyền ra cho cô ta.
Hàn Thịnh Vĩ đau khổ ở nơi này hơn 1 tiếng chính là đề phòng người của tà giáo mang cô ta đi, vừa thấy người này quả nhiên xuất hiện, lập tức tiến lên trước ngăn cản: “Cô ấy bị thương rất nặng, bây giờ không thể rời khỏi bệnh viện.”
Lý Thiên Minh luôn hết sức ngông cuồng vì ỷ vào bản lĩnh xưa này của mình, hắn ta thấy một thằng nhóc trẻ tuổi cũng dám ngăn cản mình bèn đưa tay đẩy đối phương ra ngay tức thì. Tăng Nhu Nhu thấy thế liền vội vàng ngồi dậy, gấp rút nói: “Đường chủ Lý, có lời thì nói đàng hoàng đừng ra tay, là anh ấy đã cứu tôi lúc tôi ngất xỉu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play