Hàn Hướng Nhu chép miệng: “Chẳng phải anh có gậy thiêu hỏa rồi hay sao?” 
Hàn Thịnh Vĩ nhìn cây gậy đen sì bên cạnh chân mình, nụ cười trên môi một lần nữa cứng đờ: “Tại sao đến tượt anh tại tùy tiện nhặt cây gậy vậy? Chuyện này, chuyện này quá keo kiệt rồi.”
“Đây không phải chính anh chọn sao?“ Hàn Hướng Nhu bất đắc dĩ liếc nhìn anh: “Anh cho rằng một người còn chưa nhập môn như anh mà có thể đánh c.h.ế.t một con yêu cây bằng phù triện sao? Đó là do Tổ sư gia muốn rèn đúc pháp khí cho anh nên ông ấy đã giúp một tay đấy. Cái cô ả Xuân Đào kia là yêu cây, theo lý thuyết thì rèn đúc thành kiếm gỗ đào là thích hợp nhất. Thế nhưng chẳng biết túc đó anh suy nghĩ tung tung cái gì, cứ thế biến ra cây gậy.” 
Hàn Hướng Nhu thông cảm nhìn anh: “Lúc ấy Tổ sư gia tức quá nên đã bỏ đi.”
Hàn Thịnh Vĩ cẩn thận hồi tưởng lại chuyện lúc đó, hình như anh chỉ nghĩ giá có cây gậy để đập cho con gấu này dừng lại thì tốt, cô ta xấu c.h.ế.t đi được.
Hàn Thịnh Vĩ xoa mặt, cố gắng nặn ra nụ cười mà trong lòng đau xót: “Lần sau anh nhất định sẽ nghĩ đến robot biến hình, đến lúc đó pháp khí của anh sẽ rất mạnh mẽ.”
Xe rẽ vào trong khu cư xá, điện thoại của Hàn Hướng Nhu reo lên. Cô mở tai nghe bluetooth ra, tiện tay vặn nhỏ âm lượng của radio đi. Trong điện thoại vang lên tiếng một cậu thanh niên: “Chào chị Hàn, em là Trương Thịnh, chị còn nhớ em không? Lần trước chúng ta cùng nhau tới viện dưỡng lão Từ Tâm đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play