Edit: Vân Vũ
***
Tiếng đàn piano du dương vang vọng trong đại sảnh được trang hoàng tinh tế, nơi ánh sáng rực rỡ phản chiếu từ chiếc đèn chùm pha lê chiếu rọi những người qua lại trong bộ âu phục và lễ phục sang trọng. Tiếng ly rượu chạm nhau khe khẽ, hòa lẫn tiếng cười nhẹ và những lời nịnh hót.
Trên hành lang tầng hai, Đường Kim tựa người vào lan can, đôi mắt cụp xuống quan sát cậu thiếu niên đang trò chuyện với một người đàn ông nơi góc sảnh.
Thiếu niên dáng người cao ráo, tư thế đoan chính, vừa nhìn qua đã tạo ấn tượng vô cùng tốt.
Nếu ngắm kỹ hơn, ngũ quan của cậu cực kỳ tinh tế, với đường nét rõ ràng sáng sủa, vầng trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng, nhưng nổi bật nhất vẫn là đôi mắt.
Đôi mắt ấy tựa như một bức họa được danh gia cổ đại tỉ mỉ khắc họa, mí mắt mỏng, lông mi đen nhánh dài mà mềm mại. Đặc biệt, ở đuôi mắt hơi chếch lên một chút, khiến đôi mắt sạch sẽ trong trẻo ấy khi liếc nhìn lại như mang theo một chiếc móc nhỏ, khéo léo câu lấy tâm trí người khác.
Giống như một con cáo nhỏ.
Thế nhưng, nụ cười trên khuôn mặt cậu lúc này lại có phần gượng gạo.
“Là cậu ta sao?” Đường Kim lười nhác hỏi hệ thống.
【Đúng vậy.】
Những lần trước còn tạm chấp nhận, nhưng thế giới nhiệm vụ lần này có phải hơi quá đáng rồi không?
Cô trở thành một trong những thực tập sinh của chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam.
【Nhiệm vụ: Thay đổi kết cục tử vong của Khúc Chung.】
Cốt truyện mà hệ thống truyền đến cho cô rất sơ sài, nhiều chi tiết vẫn mơ hồ, chỉ có một tuyến chính vô cùng đơn giản.
Thiếu gia nhà giàu - nam chính bị bạn xấu đẩy vào chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam 《Đêm Của Thần Tượng》. Tại đây, anh gặp nữ chính, người đảm nhiệm vai trò cố vấn trong chương trình. Từ những hiểu lầm, va chạm ban đầu, họ dần nảy sinh tình cảm. Cuối cùng, nam chính thành công debut ở vị trí trung tâm (center), sau khi nhóm nhạc tan rã, anh cùng nữ chính công khai tình yêu.
Trong truyện tình cảm, luôn không thiếu một hai nhân vật phản diện nhỏ làm gián đoạn mối quan hệ của nam nữ chính. Ví dụ như cậu thiếu niên đang đứng dưới tầng – Khúc Chung.
Đường Kim liếc nhìn thiếu niên một cái, ngón tay khẽ gõ lên lan can, rồi không mấy hứng thú thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
---
"Tối nay đi cùng tôi gặp ông Trương. Ông ấy là nhà tài trợ của chương trình này, rất có thiện cảm với cậu. Nhớ rót rượu mời ông ấy thật nhiều..." Người đàn ông thao thao bất tuyệt.
Khúc Chung siết chặt ly rượu trong tay.
Người đàn ông trước mặt chính là quản lý của cậu – Doãn Bình Kỳ.
Từ khi còn là thực tập sinh trong công ty, Khúc Chung đã nghe lời đồn rằng Doãn Bình Kỳ thường làm mấy chuyện bẩn thỉu như môi giới ngầm. Có vẻ như tin đồn ấy hoàn toàn là thật…
Doãn Bình Kỳ tiếp tục nói: “Công ty đã tạm ứng tiền cho cậu với điều kiện là chắc chắn cậu sẽ debut ở vị trí trung tâm. Nếu không làm được...”
Hắn vỗ vai Khúc Chung, đôi mắt sắc lạnh và đầy toan tính khẽ nheo lại, như thể đang nhìn một món hàng hóa có thể giao dịch bất cứ lúc nào.
Dứt lời đe dọa, hắn lại chuyển sang vẽ ra những viễn cảnh tốt đẹp mà Khúc Chung sẽ đạt được sau khi nổi tiếng.
Khúc Chung cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh.
Một lúc lâu sau, cậu ngẩng đầu lên, giọng điệu mềm mỏng: “Tôi hiểu rồi, anh Doãn. Tôi sẽ đi.”
“Hiểu rõ là tốt, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”
"Tôi biết mà. Nhưng có thể để tôi về thay bộ đồ khác trước không?" Cậu hơi ngượng ngùng kéo tay áo, chỉ cho Doãn Bình Kỳ thấy: “Vừa nãy lỡ làm dính kem, hơi bẩn một chút.”
Doãn Bình Kỳ quan sát cậu kỹ lưỡng.
Cậu thiếu niên xinh đẹp mỉm cười, đôi mắt trong veo, dáng vẻ ngoan ngoãn và dịu dàng như một chú cừu nhỏ vô hại.
Doãn Bình Kỳ khẽ gật đầu: “Được, tôi đợi cậu ở bãi đậu xe.”
"Vâng." Khúc Chung nhẹ nhàng đáp lời, rồi quay người bước lên lầu.
Vòng qua đại sảnh, Khúc Chung đặt ly rượu xuống quầy phục vụ, bước chân không ngừng hướng lên lầu.
Hôm nay là tiệc mừng do nhà tài trợ chương trình tổ chức cho ê-kíp sản xuất, tất cả thực tập sinh đều có mặt. Bọn họ được sắp xếp ở tầng ba, mỗi phòng hai người.
Ban đầu, Khúc Chung định về phòng, nhưng khi vừa bước đến tầng hai, cậu bất ngờ nghe thấy những âm thanh ám muội phát ra từ cầu thang bộ.
“Đợi chút mà, làm gì vội vậy…”
“Lâu rồi không gặp, em không gấp sao?”
…
Bước chân Khúc Chung khựng lại.
Cậu nhận ra giọng của hai người kia. Một là nhà sản xuất của chương trình, người còn lại là một tiểu hoa đán nổi tiếng – nhưng nhà sản xuất đó vốn đã có vợ.
Phòng của cậu nằm trên tầng ba, giờ chắc chắn không lên được. Khúc Chung hít sâu một hơi, sau đó quay người bước xuống tầng dưới.
Vừa xoay người, điện thoại trong túi Khúc Chung bất ngờ phát ra âm thanh, ngay lập tức làm đôi uyên ương vụng trộm kia giật mình tỉnh táo.
"Ai đó?!" Người đàn ông hét lên, giọng đầy kinh hãi.
Khúc Chung mím chặt môi, không chút do dự chạy xuống cầu thang theo lối thoát hiểm.
Thế nhưng, người đàn ông đã phát hiện có kẻ chứng kiến, nên không đời nào chịu bỏ qua dễ dàng. Tiếng thở dồn dập, cùng âm thanh bước chân nặng nề bịch bịch vang lên mỗi lúc một gần.
Người đàn ông lao ra tầng hai, ánh mắt lạnh lẽo và độc ác quét qua hành lang.
Hành lang vắng tanh, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn hết toàn bộ. Không hề có ai.
Không nghe thấy tiếng cửa mở hay đóng, rõ ràng không thể là người chạy vào phòng.
Người đàn ông nghi hoặc nhìn quanh lần nữa, đôi mày nhíu chặt, chậm rãi bước vào sâu hơn trong hành lang.
Khúc Chung mím môi thật chặt, cả người ép chặt vào tường. Cậu đang đứng trước một cánh cửa phòng, nơi cánh cửa và tường tạo thành một góc khuất vừa đủ để che kín thân mình.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, nhịp tim Khúc Chung cũng dần dần tăng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khúc Chung không kìm được mà liếc nhìn người đang tựa lưng vào khung cửa, đầu hơi ngả ra phía sau, dáng vẻ thảnh thơi đến lạ lùng.
Phát hiện cậu đang nhìn, Đường Kim lười nhác liếc lại một cái.
Khúc Chung tất nhiên biết cô là ai. Khi bọn họ được phân chia phòng trong buổi tiệc mừng này, người đó chính là bạn cùng phòng được sắp xếp ở chung với cậu.
Chỉ là… cậu cảm thấy dường như cậu ấy có chút gì đó không giống trước kia.
Nhưng hiện tại không phải lúc để nghĩ mấy chuyện này. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Khúc Chung không khỏi mím chặt môi hơn.
Đường Kim ngước mắt nhìn lên ánh đèn trần phía trên, ánh mắt khẽ chuyển động.
Đèn ở cuối hành lang bỗng vụt tắt.
Người đàn ông giật nảy mình, lập tức quay đầu nhìn về phía đó, ánh mắt liền thay đổi, trở nên hoang mang và cảnh giác.
Ở cuối hành lang, chiếc camera giám sát nhấp nháy ánh sáng đỏ.
Sắc mặt người đàn ông thoáng sa sầm. Xét cho cùng, trang phục hiện tại của hắn quả thực có phần không đứng đắn.
Một lúc sau, tiếng bước chân nặng nề dần xa.
Khúc Chung thở phào nhẹ nhõm, định bước ra nói gì đó thì bất ngờ bị một bàn tay bịt miệng và kéo trở lại.
Bất thình lình ngã vào vòng tay người kia, cậu mở to mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhưng suy nghĩ cẩn trọng khiến cậu không phản kháng.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân lại vang lên trong hành lang. Người đàn ông kia quay lại, nhìn quanh hai lượt, xác nhận không có ai, liền hừ lạnh một tiếng.
“Dù có bị nhìn thấy thì sao chứ? Ta không tin đám thực tập sinh đó dám hé răng.”
Lần này, hắn thực sự rời đi.
Đường Kim buông tay, nhìn vào lòng bàn tay dính chút son môi, rồi lại nhìn đôi môi hơi bóng của Khúc Chung, cảm giác có chút khó hiểu.
Khúc Chung cũng thấy, không khỏi có chút lúng túng. Cậu lấy một tờ giấy từ trong túi ra, đưa qua: “Cảm ơn.”
Đường Kim nhận lấy tờ giấy, vừa định nói gì thì cánh cửa sau lưng bất ngờ mở ra.
Người trong phòng chỉ mở hé cửa, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn hai người: “Các người có việc gì sao?”
“Nhầm phòng thôi.” Đường Kim điềm nhiên đáp lại, tiện tay kéo Khúc Chung rời đi.
Khúc Chung còn chưa kịp phản ứng đã bị cô nắm cổ tay dẫn đi. Cô nắm đúng vào cổ tay cậu, cảm giác khiến cậu có chút không thoải mái.
Không phải gì đặc biệt, mà là vì đôi tay ấy quá lạnh, lạnh đến mức như muốn đóng băng dòng máu trong cơ thể cậu.
*****
30/11/2024.