Trần Giảo thừa nhận, nàng cố ý đấy!
Trần Giảo suy nghĩ rất tốt, trước khi đi nàng nói câu nói kia không có ý gì khác, đơn giản chỉ là ánh mắt trêu ghẹo của Thái tử điện hạ nhìn quá khó chịu, muốn tìm chút chuyện cho hắn làm cho bõ ghét.
Quả nhiên, sau khi nàng nói ra câu nói kia, Nụ cười của Thái tử điện hạ dần dần biến mất.
Sau khi rời khỏi Đông cung, Trần Giảo nghĩ đến ánh mắt phức tạp của Thái tử điện hạ, Bây giờ còn cảm thấy tâm tình khoan khoái dễ chịu. Từ sau khi biết được mình “thầm mến” Thái tử điện hạ, Lần đầu tiên nàng có cảm giác vui sướng như thắng ngược lại một quân cờ.
So sánh với Trần Giảo vừa nói xong đã chạy trốn, Tạ Tiên Khanh lại thật sự rối rắm. Hắn mặc dù thích Trần Giảo nhưng cũng không có ý định ở bên dưới!! Vừa nghĩ tới loại hình ảnh kia, lạnh nhạt như Tạ Tiên Khanh cũng sẽ cảm thấy cả người không khỏe. Trong lúc nhất thời, Tạ Tiên Khanh đêm nay cũng khó có thể yên giấc.
Trần Giảo tâm tình rất tốt, Một đường đến cửa cung. Lúc Hữu Dực Vệ mở cửa cung cho nàng, Thấy nàng thần sắc mừng rỡ, như nói chuyện phiếm hỏi: “Trần thế tử trở về ngay?”
Trần Giảo mờ mịt nói: “Đương nhiên, trời tối đường xa, ngày mai còn phải tảo triều. Nếu không trở về trời cũng sắp sáng rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT