Thời gian thoáng qua tức thì. Khi Tạ Tiên Khanh thờ ơ phê duyệt công văn, Trần Giảo quyết định cõng nồi rốt cuộc cũng nghĩ ra được lý do thoái thác.
Nàng quay người lại, giọng điệu cảm động nói: “- Điện hạ anh minh! Thần đau khổ che giấu tình yêu đối với điện hạ, lại không ngờ vẫn như cũ chạy không thoát pháp nhãn của điện hạ!”
Tạ Tiên Khanh một tay cầm bút, Ngẩng đầu nhìn về phía nàng, Hứng thú dạt dào: "Hửm?”
Đối diện với ánh mắt xem kịch vui của hắn, Trần Giảo giả vờ thâm tình động dung suýt nữa không kềm được, đều quên tiếp theo phải diễn như thế nào.
Tạ Tiên Khanh khoan thai ngồi trên ghế, mỉm cười nói: “Không phải Trần thế tử nói tất cả đều là hiểu lầm sao?”
Trần Giảo lấy tay áo che mặt, giọng điệu áy náy nói: “Thế nhân ngu muội, thanh danh của thần không quan trọng, chỉ có điều lại lo lắng bởi vậy mà khiến người khác hiểu lầm điện hạ, làm trễ nải đại kế của ngài. Lúc này mới không thể không đau khổ đè nén tình cảm trong lòng!”
Ngữ khí của nàng bi thương, sầu não nói: “Huống chi thần tự biết thân phận hèn mọn, chưa từng vọng tưởng muốn ở cùng điện hạ. Ta chỉ cầu nhìn điện hạ từ xa một cái, chỉ cần ngài sống tốt. Ta cũng vừa lòng thỏa ý...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT