(*) nhất cử: một lần hành động
Lúc mọi âm thanh đều im ắng, ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ rèm sa chiếu vào trên người hai người, cái bóng trên mặt đất không hiểu sao tăng thêm vài phần tư vị mập mờ.
Di Hòa quận chúa bưng thuốc đẩy cửa vào, bất ngờ nhìn thấy Trần Giảo và Tạ Tiên Khanh chấp tay nhìn nhau. Chỉ thấy trong ánh chiều tà, ánh mắt Thái tử nhìn về phía Giảo nhi ôn nhu đến cực điểm. Di Hòa quận chúa nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
Di Hòa quận chúa xuất thân từ phủ Đại Trưởng công chúa, Tự nhận cũng là thấy qua vài phần việc đời nhưng tận mắt nhìn thấy một màn này, Đại não của bà nhất thời đều không suy nghĩ được.
Sau khi bà lên tiếng Tạ Tiên Khanh cũng buông tay ra. Thản nhiên đứng dậy, ôn nhu nói với Trần Giảo: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Tạ Tiên Khanh vẫn bị cấm túc trong phủ. Chuyến này là vì thăm viếng Trần Giảo mà lặng lẽ đến đây, không tiện ở lâu. Trần Giảo chịu tội như vậy, hắn tất không có khả năng nhẹ nhàng buông tha, Lúc này còn phải vội vàng trở về bố cục.
Chờ sau khi hắn đi, Di Hòa quận chúa càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Hai nam tử, sao có thể làm ra loại hành động nắm tay mập mờ này, cũng không phải tiểu quan đoạn tụ phân đào trong Câu Lan viện. Nghĩ đến đây, như một tiếng sấm sét giữa trời quang!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT