Có lẽ là bởi vì hàng năm Thái tử đều sẽ đi Đại Minh Tự một chuyến, đường sau khi lên núi cũng không khó đi. Nhưng đến nửa đường, đỉnh đầu lại dần dần nhiều mây đen, thời tiết chuyển biến đột ngột, tia chớp bổ qua, mưa nhỏ liền tí tách rơi xuống.
Mấy ngày gần đây thời tiết vô cùng tốt, xem tinh tượng cũng không dự kiến hôm nay có mưa. Trọng điểm của tùy tùng bên cạnh Tạ Tiên Khanh là bảo vệ an toàn cho điện hạ, cũng không chuẩn bị ô trước, lúc này mưa như trút nước, trong lúc nhất thời mọi người luống cuống tay chân.
Ngược lại là Trần Giảo trước đó bị người trào phúng là mảng quá nhiều thứ, lúc này nhẹ nhàng từ trong bọc quần áo nhỏ của mình lấy ra cái ô giấy dầu vốn dùng để che nắng, lon ton đến bên cạnh thái tử: “Điện hạ!”
Tất cả mọi người:...?!!
Mưa càng lúc càng lớn, đoàn người Thái tử vừa vặn đi trên đường, trước sau đều không có đình nghỉ mát, còn phải đi thêm vài dặm mới có chỗ trú mưa.
Trên trời tí tách tí tách mưa xuân, đoàn người vội vội vàng vàng, có chút chật vật.
Trần Giảo giơ một cái ô xanh chống lên đỉnh đầu mình và Thái tử, giọng điệu đau lòng: “Đang yên đang lành sao lại mưa, dính ta cũng không sao, dính đến điện hạ chính là tội lớn!”
Tạ Tiên Khanh khẽ nhíu mày, nhướng mày nói: “Trần thế tử là thật?”
Trần Giảo Thành Thành gật đầu: “Đương nhiên! Tâm của vi thần đối với điện hạ, trời đất chứng giám! Lấy quan hệ gì của chúng ta, ta có một miếng cơm, thái tử ngài liền có một cái bát để rửa...”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT