Đừng hỏi cô tại sao biết, hỏi thì chính là trước đây cô đã bị Tiếu Lan đánh như vậy! Đợi đến khi cô chuẩn bị xong những thứ này, đang định lên núi bắt người thì nghe thấy một giọng nói kinh ngạc. "Tống trí thức? Cô là Tống trí thức phải không? Thật là khéo quá!"
Tống Duệ Nguyệt quay lại, thấy một người đàn ông đang đi tới trên bờ ruộng phía trước. Cô sửng sốt, lập tức nhận ra người đối điện chính là học trò của bà lão muốn làm mối cho cô ở ga xe lửa Dương Giang, à! Đúng rồi, đây chính là đối trợng mà bà lão muốn làm mối cho cô, tên gì ấy nhỉ?
"Anh… anh là… là." Tống Duệ Nguyệt ấp úng mãi, cũng không ấp úng ra được cái gì, ngượng ngùng cười ha ha hai tiếng. Tiếu Hàn Ngọc cười: "Tôi họ Tiếu, Tiếu Hàn Ngọc, cô không nhớ tôi sao?" Tống Duệ Nguyệt: "Nhớ, nhớ, chỉ là nhất thời không nhớ ra. Đồng chí Tiếu, ngại quá!"
Tiếu Hàn Ngọc không để bụng: "Cô ở đây làm gì vậy? Bây giờ không phải mọi người đều đang đi làm sao?"
Tống Duệ Nguyệt đương nhiên không thể nói rằng có người đang theo dõi mình, như vậy chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao?
"Chỉ là đứa nhỏ trong nhà quá nghịch ngợm nên lấy ít gai mây và cành tre về, để đánh người." Tống Duệ Nguyệt giơ cây gai mây và cành tre trong tay lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play