Tô Tầm Vị cũng chỉ dám ăn nửa cái bánh kẹp, nửa cái còn dư bỏ vào trong bát của Tả Cánh Thành. Tô Cánh Thành ăn một miếng, liền nhận ra lời Tô Tâm Sinh nói là đúng. 
Anh ăn một mạch hết nửa cái bánh kẹp, trong lòng ảo não nghĩ, việc ăn uống của anh đều đã bị tài nấu nướng của Tô Tầm Vị dạy hư.
Tô Tầm Vị không làm phụ trách việc ăn uống ở nhà ăn thanh niên tri thức, đồ ăn ở đó quả thực không ăn nổi. Anh chỉ nhìn thoáng qua đã thấy mất ngon, trực tiếp trở về, không ở lại ăn tối. 
Tô Tầm Vị thấy mọi người đều ăn say mê, lúc này mới bình tĩnh mở miệng nói ra dự định của mình: “Hôm nay con lên huyện thành một chuyến, trong đầu đã có một dự định. Con muốn làm một chiếc xe ba bánh, lên huyện thành bán loại bánh kẹp này, mọi người cảm thấy có được không? Bên trong bánh kẹp này con có bỏ thêm lạp xưởng nướng và xiên thịt gà, đều do con tự mình làm ra. Lạp xưởng nướng là dùng thịt ba chỉ làm. Xiên thịt gà làm từ thịt gà và bột mì. Bánh kẹp này con định bán 3 tệ một cái, thêm một cái trứng gà là 5 tệ, thêm một cây lạp xưởng là 8 tệ, thêm xiên thịt gà thì bán 10 tệ. Trong này còn bỏ thêm ít khoai tây và rau xà lách, đôi khi cũng có thể cho thêm cà chua, tùy ý người mua.”
Tô Tầm Vị vừa nói xong, mẹ Tô lập tức nghiêm mặt nói: “Con điên rồi! Con đi bày quầy hàng, không phải là làm chó săn cho tư bản chủ nghĩa sao? Đây là đầu cơ trục lợi, bị bắt sẽ phải viết kiểm điểm, còn phải đi giáo dưỡng mấy ngày, lại còn bị phạt tiền.”
Tô Tầm Vị nói: “Hôm nay con đã khảo sát ở huyện thành một lúc lâu. Con thấy người ta cũng bày bán hoành thánh, bánh bao ở ven đường, việc buôn bán cũng không tồi. Hơn nữa bây giờ chính sách đã nới lỏng ra một chút, bị bắt cũng không nghiêm như vậy. Quầy hàng này lập ra bằng tiền mồ hôi nước mắt của con. Người ta đầu cơ trục lợi là vì để chênh lệch giá cả, của con là kế thừa tay nghề, sao lại thành đầu cơ trục lợi?”
Tô Tầm Sinh lá gan lớn, hơn nữa lại nằm trong nhóm người cuồng em gái, vừa nghe Tô Tầm Vị nói xong đã lập tức nói: “Thật ra Tầm Vị nói cũng không sai, con rể của sư phụ con cũng bày quầy hàng. Sư phụ bảo anh ấy đi theo học nghề mộc, nâng cao tay nghề nhưng anh ấy không đồng ý. Anh ấy bảo bây giờ bày quầy hàng, gặp dịp tốt có thể kiếm được 20 tệ! Hai mươi tệ này chúng con làm nghề mộc phải hai tháng mới kiếm ra được, người ta lại chỉ mất một ngày đã có thể kiếm được! Còn không phải là đánh người chạy đi, không đánh kẻ chạy lại sao? Hơn nữa, nói về tay nghề còn ai hơn được Tầm Vị, biết đâu đội trưởng Vương lại mời con bé tới nấu cơm cho lãnh đạo ở huyện thành? Con cảm thấy chuyện này khả thi!”
Ba Tô nghe Tô Tầm Sinh nói xong, cũng nhíu mày, nhìn về phía Tả Cánh Thành hỏi: “Tả Cánh Thành, con thấy sao?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play