Chú chim hót véo von hai tiếng.
Túc Lê nói: “Ba phải chờ em trai, chúng ta vào nhà trước.”
Bạch Vân thấy cậu đi phía trước dẫn đường cho anh ta hệt như người lớn, lúc đi tới cửa sổ sát đất ở ban công, chú chim mới vỗ cánh bay đi. Bạch Vân thấy bên dưới cửa sổ sát đất có một khoảng cách nhỏ, đang định thò tay ra bế Túc Lê lên thì chỉ thấy cậu bé chống lên bề mặt của bậc thang để trèo lên, thành thạo đẩy cửa sổ sát đất ra.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, Túc Lê đi vào trong đúng lúc thấy Túc Úc đang nằm dài trên sô pha.
Hiếm khi Túc Úc không cầm sách, gương mặt cũng phờ phạc, trông không còn chút sức sống nào.
Bạch Vân thấy vậy bèn hỏi: “Cậu sao thế này?”
“Cậu không hiểu đâu.” Túc Úc nhớ đêm qua mình trở về từ núi Tức Linh, không được bay cũng không được sử dụng linh lực, chỉ dựa vào việc đi bộ, khi cậu ấy về đến nhà thì trời đã sáng rồi, giờ sức cùng lực kiệt thấy hai chân của mình đã bị phế: “Leo núi cả đêm, hôm nay đã không còn ổn nữa rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT