Cô đã nói được mấy câu mà Vương Hiểu Điệp vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Mãi đến khi nhận ra Chúc Vấn Thiện đang bênh vực mình, cô ấy mới lặng lẽ kéo kéo cổ tay cô, nhưng lại bị Chúc Vấn Thiện hất ra.
Giáo viên chủ nhiệm nghe xong bài lý luận về đạo đức của cô, tức giận chỉ tay vào mặt cô: "Chúc Vấn Thiện, em đang nói cái gì đấy!?"
"Em nói là..." Chúc Vấn Thiện không hề khó chịu khi bị chỉ tay vào mặt, mà còn cười tủm tỉm nhìn vào ngón trỏ của giáo viên. "Dù sao đi nữa, việc Giang Sơ Vận có thi đỗ trường cấp ba trọng điểm hay không, cuộc đời của cậu ấy có bị hủy hoại hay không thì cũng phải đợi đến khi kỳ thi kết thúc mới biết. Cô dựa vào cái gì mà mắng Vương Hiểu Điệp sớm như vậy ạ?"
Giáo viên chủ nhiệm hừ một tiếng đầy giận dữ: "Đây là cô phòng ngừa trước! Em biết gì mà nói? Đợi đến lúc chuyện đã xảy ra rồi mới mắng thì còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Cô ơi, khả năng lo xa của cô đúng là đáng khâm phục đấy ạ, em nên học hỏi cô nhiều hơn," Chúc Vấn Thiện tỏ ra "đã học hỏi được", "Vậy để em thử dự đoán nhé. Dưới sự dạy dỗ của một giáo viên chủ nhiệm đầy đạo đức như cô, chắc hẳn sẽ có rất nhiều học sinh trong lớp cảm thấy bất mãn nhỉ?"
"Không chỉ bất mãn đâu, thỉnh thoảng còn bị cô đem ra so sánh với học sinh giỏi, rồi lại bị mắng chửi như hôm nay, lâu dần có thể mắc bệnh trầm cảm hay gì đó. Biết đâu một ngày nào đó, sẽ có học sinh nhảy lầu tự sát. Một sinh mạng non trẻ mà vì cô mà ra đi mãi mãi, tội lỗi lớn như thế, cô định bù đắp kiểu gì đây?"
Trầm... cái gì?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT