"Vương Hiểu Điệp tự sát có lẽ là do thiếu thốn tình thương." Chúc Vấn Thiện suy đoán, "Ba và ông nội cô ấy như vậy, thà rằng không có còn hơn."
Giang Sơ Vận lướt ngón tay trên màn hình, tiếp tục kéo các bài đăng lên: "Phần lớn những dòng trạng thái của cô ấy đều mang khuynh hướng bi quan. Có lẽ không chỉ là vì cô ấy thiếu thốn tình cảm gia đình đâu."
Chúc Vấn Thiện thành thật nói: "Nhưng thật ra thì... lúc đó ai cũng đăng mấy status kiểu này. Bi quan, than vãn vô cớ... Hơn nữa, phần lớn những gì cô ấy đăng có vẻ như là sao chép từ trên mạng."
"Thành tích của Vương Hiểu Điệp không tốt, có lẽ cô ấy không giỏi diễn đạt cảm xúc của mình. Khi nhìn thấy một câu nói phù hợp với mình trên mạng, cô ấy liền sử dụng nó." Giọng nói của Giang Sơ Vận rất bình thản và dịu dàng. "Đúng như em nói, đa số mọi người chỉ đơn thuần là than vãn vô cớ, nhưng trong số một trăm người theo trào lưu này, có thể có một người đang thực sự cầu cứu."
[…Nhưng đằng sau những câu nói kỳ quái ấy, có bao nhiêu cảm xúc thật sự bị che giấu? Có thể họ viết những dòng này trong lúc rất đau buồn, nhưng người đọc lại chỉ cảm thấy buồn cười....]
Trên gương mặt của Chúc Vấn Thiện thoáng hiện lên vẻ vô cảm, khóe miệng hơi mím chặt, nhỏ giọng nói: "Nhưng bây giờ thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cô ấy đã chết rồi."
Giang Sơ Vận nhẹ nhàng đáp: "Không đâu. Chúng ta đang làm công việc giúp đỡ người đã khuất mà."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT