Chúc Vấn Thiện vỗ vai Vương Hiểu Điệp làm cô ấy giật mình hét lên một tiếng, suýt nữa làm rơi điện thoại.
Vương Hiểu Điệp quay đầu lại, vài giọt nước mắt vẫn còn lăn trên má. Sau khi tẩy trang, thật ra thì trông cô ấy khá thanh tú, đôi mắt không còn kẻ eyeliner trông cũng trong veo hơn: "Vấn... Vấn Thiện? Sao cậu lại ở đây?"
Chúc Vấn Thiện lộ vẻ lo lắng: "Hiểu Điệp, sao cậu lại khóc? Có phải chú mắng cậu không?"
"Không sao đâu." Vương Hiểu Điệp vội vàng lau nước mắt, hít mũi một cái, giả bộ như thản nhiên nói: "Ba tớ vốn dĩ như vậy mà, tính khí của ông ấy nóng nảy lắm, tớ cũng đã quen rồi. Tớ không khóc, chảy nước mắt là vì... vì..."
Chúc Vấn Thiện: "Chẳng lẽ là do bị khói thuốc của chủ tiệm tạp hóa hun tới mức chảy nước mắt à?"
"Đúng vậy!" Vương Hiểu Điệp chẳng buồn quan tâm lý do này có hợp lý hay không, dù sao thì cũng cứ nhận bừa đi, "Ông chú đó ngày nào cũng hút thuốc, cửa tiệm toàn mùi khói thuốc, chẳng có phụ nữ hay trẻ con nào muốn đến mua hàng của chú ấy, đáng đời!"
Chúc Vấn Thiện: "Đúng đúng!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT