“Ê này, em không cần nói khó nghe thế đâu…” Hồ Thù Dư ngượng ngùng chạm vào tay Chúc Vấn Thiện, “Cô ấy đâu muốn sinh ra xấu xí như thế… Thực ra những người xấu cũng đáng thương lắm, đừng mắng nữa mà.”
Nói rồi, Hồ Thù Dư thở dài, ánh mắt hơi lảng tránh, giọng điệu không được tự nhiên lắm: “Hơn nữa, người đang đứng trước mặt em bây giờ cũng là một “quái vật thẩm mỹ” đấy. Em mắng Mao Mai Mai mà chị lại cảm thấy giống như đang bị mũi tên bắn trúng…”
Nghe vậy, Chúc Vấn Thiện thoáng nhìn Hồ Thù Dư bằng vẻ mặt kỳ lạ rồi giải thích: “Em không mắng cô ấy, khi mình nói “xấu” là chỉ dựa trên đánh giá chung theo thẩm mỹ của xã hội mà thôi, không có ý chế nhạo hay xúc phạm gì cả.”
“Chứ “xấu” không phải là mắng người ta sao?” Hồ Thù Dư tỏ vẻ không tin tưởng lời giải thích của cô lắm, “Nếu có ai bảo em xấu xí, liệu em có vui nổi không?”
“Nếu là lời chê bai với ý định làm em khó chịu thì em sẽ giận. Còn nếu chỉ là nhận xét khách quan thì em chẳng bận tâm.” Chúc Vấn Thiện có vẻ không muốn nói thêm về vấn đề này, vậy nên chuyển ngay sang chủ đề khác: “Chị Thù Dư, em nghĩ điểm đột phá của ký ức này chính là cô giáo Trần.”
Hồ Thù Dư vẫn còn suy nghĩ về những gì cô nói, nhưng khi Chúc Vấn Thiện nhắc đến chuyện công việc, cô ấy lập tức bỏ qua những thứ không cần thiết.
“Đúng, chị cũng nghĩ vậy. Hình như Mao Mai Mai không có người bạn thân nào, vậy nên hai mươi mấy đứa trẻ trong lớp chẳng khác gì nhau trong mắt cô ấy. Điều này khiến cho cô giáo trở thành người đặc biệt duy nhất ở đây. Hơn nữa, thái độ của cô giáo Trần đối với Mao Mai Mai… hơi khinh thường và chán ghét.” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play