Đầu óc Trần Nhàn choáng váng, hoảng sợ lắc đầu liên tục: “Tôi không có, không có mà! Mấy hôm nay tôi đều bận tới bận lui ở công ty, làm gì có thời gian ra ngoài gây chuyện chứ!”
Chúc Vấn Thiện thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô ấy không giống như đang giả vờ, lại nghĩ đến chuyện cô ấy mới bị mình chỉnh đốn dạo gần đây, chắc cũng ngoan ngoãn được vài hôm, cô hừ một tiếng: “Thế à? Vậy thì luồng âm khí giữa lông mày cậu từ đâu mà có? Chẳng lẽ cậu rảnh rỗi đến mức chui vào nơi nào đó không sạch sẽ?”
“Âm… âm… âm khí!?” Trần Nhàn sợ đến mức giọng cũng vỡ ra, “Cậu… cậu… cậu đừng dọa tôi mà! Tôi có đi đâu đâu!”
Chúc Vấn Thiện: “Vậy thì cứ coi như tôi đang dọa cậu đi.”
Nói rồi, cô xoay người định bỏ đi. Trần Nhàn vội vàng níu lấy cánh tay cô, mặt mày mếu máo: “Đừng, đừng mà Vấn Thiện! Tôi sai rồi, tôi không nên nghi ngờ cậu… Cái âm khí đó là gì vậy? Có phải tôi bị ma ám không? Cậu mau cứu tôi đi…”
Chúc Vấn Thiện hất tay cô ấy ra, liếc nhìn dáng vẻ tội nghiệp kia, hừ lạnh: “Đúng là vô dụng.”
Nói rồi, cô đưa ngón tay chỉ vào giữa trán Trần Nhàn, hút sạch luồng khí đen đang quanh quẩn nơi đó vào cơ thể mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT