Đúng lúc này, chuông báo vào học vang lên, theo sau đó là tiếng than vãn của đám học sinh đang đứng ngoài hóng chuyện. Mọi người chen lấn, xô đẩy nhau, tuy rất không cam lòng nhưng vẫn phải lục tục quay lại lớp học.
Thầy Trần Lập cũng phải đi dạy vào tiết tiếp theo, thầy ấy không muốn tốn thêm thời gian với Nghê Nhã, chỉ muốn nhanh chóng đưa cô ta về văn phòng giao cho giáo viên khác là xong. Vì vậy, thầy ấy bước lên đỡ lấy Nghê Nhã còn đang mơ mơ màng màng, vừa đẩy vừa dìu cô ta ra ngoài:
“Nếu em cảm thấy không khỏe thì lát nữa để giáo viên khác đưa em đến phòng y tế, hoặc em về nhà cũng được, thầy có tiết dạy ngay sau đây, không lo cho em được nữa…”
Nghê Nhã bị đưa ra ngoài, đám người đứng hóng chuyện trước đó vẫn chưa đi xa, vài người cứ bước vài bước lại quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt đa phần là tò mò xen lẫn chế giễu.
Trước mặt là hành lang của tòa giảng đường, có rất nhiều học sinh mặc đồng phục, bên tai cô ta vang vọng những từ khóa như “vào học”, “thầy giáo” do ai đó nói vọng lại, và Nghê Nhã, người vừa nãy tự nhốt mình trong cơn ác mộng ở nhà vệ sinh, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô ta chợt nhận ra một điều sâu sắc: Đây là hiện thực.
Khi nhìn thấy những gương mặt lén lút dò xét mình kia, Nghê Nhã giống như bị dội một gáo nước lạnh:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play