Phương Lan Hinh lướt lướt điện thoại, rất nhanh đã tìm được bài đăng mà cô ấy từng chia sẻ về món đồ thất lạc:

[Nhặt được chiếc gương ở phòng A2-404 vào buổi tự học tối thứ ba, người nào bị mất hãy nhắn tin riêng cho mình nhé~]

Bên dưới bài đăng còn có hình ảnh của chiếc gương, kiểu gương cầm tay thường thấy trong các bộ trang điểm. Mặt gương hình chữ nhật, to gần bằng lòng bàn tay, chất liệu trông giống nhựa mạ kim loại, nhìn khá bắt mắt. Mặt sau của gương có hoa văn phức tạp kiểu đối xứng nhau và một viên đá giả hình bầu dục màu cam nhạt gắn ở giữa.

Đánh giá ngắn gọn: Tinh xảo mà rẻ tiền.

Hồ Thù Dư nhướng mày một chút, đang định nói gì đó thì Phương Lan Hinh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng reo lên: "Tìm được rồi!"

Hồ Thù Dư bèn bảo: "Đưa cho tôi xem nào."

Phương Lan Hinh lúng túng cười, từ từ lùi lại phía sau vài bước, tránh xa bàn học: "Tôi mà tùy tiện động vào thì có vẻ không ổn lắm đâu?" Rõ ràng thứ này có ma mà!

Hồ Thù Dư: ...

Chúc Vấn Thiện đứng gần, chỉ vài bước chân đã đến trước bàn học của Phương Lan Hinh, cô cầm chiếc gương đó lên, nhìn trái nhìn phải rồi soi thử mình trong gương, đánh giá: "So với trong ảnh thì chất lượng còn tệ hơn, to quá, không tiện mang theo. Các cô không còn cái gương nào khác có thể dùng được à?"

Quan Liên Liên gãi đầu: "Thật à? Tôi thấy nó đẹp mà? Với lại không hiểu vì sao, mỗi lần cầm lên là tôi lại muốn soi gương..." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Chúc Vấn Thiện quay đầu mỉm cười: "Bây giờ thì cô đã biết vì sao chưa?"

Quan Liên Liên: ...

Cô ấy vừa sợ hãi vừa tủi thân, ôm chặt lấy tay Lý Tĩnh.

Hồ Thù Dư đi đến bên cạnh: "Phát hiện được gì không?"

Chúc Vấn Thiện lật lại mặt sau của chiếc gương và chỉ cho Hồ Thù Dư xem: "Con ma không còn ở trong này nữa. Hoa văn phía sau không rõ là cố ý hay vô tình, nhưng hơi giống phù chú chiêu hồn, khiến nó dễ bị ma bám vào."

Hồ Thù Dư không rành về phù chú, thường thì đội hậu cần sẽ chuẩn bị sẵn cho bọn họ, cô ấy chỉ việc dùng thôi. Nghe Chúc Vấn Thiện nói vậy, cô ấy không khỏi ngạc nhiên: "Em còn biết cả phù chú nữa à?"

Chúc Vấn Thiện mỉm cười với cô ấy: "Em từng nhìn thấy vài lần."

Hồ Thù Dư, người hàng ngày nhìn thấy phù chú bay đầy trời: ...

"Vậy, cái này..." Cách đó mấy bước, Phương Lan Hinh dè dặt hỏi, "Chiếc gương này có vấn đề gì không?"

Hồ Thù Dư không giấu giếm: "Có đấy. Con ma đó ẩn náu trong chiếc gương này rồi bị các cô mang về đây. Quan Liên Liên nói cứ cầm cái gương này là muốn soi, chắc chắn có liên quan đến nó. Nó khiến các cô muốn soi gương nhiều hơn, và càng soi nhiều thì càng bị ảnh hưởng, vết thương trên mặt sẽ càng nghiêm trọng hơn."

Phương Lan Hinh nghe vậy thì sợ đến mức ôm chặt ngực: "May mà tôi không hay soi gương..."

Thấy hai cảnh sát nói chuyện nghiêm túc như vậy, Lý Tĩnh bắt đầu cảm thấy có hy vọng: "Vậy thì chỉ cần các cô mang cái gương này đi là chúng tôi không sao nữa đúng không?"

"Ban đầu thì là vậy," Hồ Thù Dư nhún vai, "nhưng bây giờ, con ma đã không còn ở trong gương nữa. Theo những gì các cô kể lại, nó đã hút được không ít pháp lực từ các cô, vậy nên bây giờ có thể tồn tại độc lập mà không cần cái gương, và nó đã hiện hình. Hiện giờ, cái gương này chỉ là cái vỏ trống rỗng, mang đi cũng chẳng ích gì." ( truyện trên app T Y T )

Quan Liên Liên nghe xong liền sợ hãi ngồi thụp xuống: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Ôi trời ơi, tất cả là lỗi của tôi, lần sau tôi không bao giờ dám nhặt đồ linh tinh nữa!"

Hồ Thù Dư: ...

Cô ấy thở dài: "Tôi còn chưa nói xong mà. Mặc dù con ma không còn ở trong cái gương này, nhưng chúng tôi sẽ tìm ra nó và đưa nó về quy án, các cô cứ yên tâm."

Đây là lần đầu tiên Chúc Vấn Thiện nghe thấy từ "quy án" được dùng trong việc bắt ma, khiến cô nghĩ rằng bộ phận điều tra các sự kiện đặc biệt này thực sự đối xử với ma quỷ như người bình thường.

Lý Tĩnh vội vàng hỏi: "Tìm bằng cách nào? Có cần chúng tôi rời đi không?"

"Không cần," Hồ Thù Dư nhìn quanh căn phòng, "chỉ cần các cô gom hết tất cả gương trong phòng, không chỉ gương mà bất cứ vật gì có thể phản chiếu hình ảnh."

Ba người nghe xong, không nói gì thêm, vội vàng tìm kiếm khắp phòng. Lý Tĩnh gọi điện cho cô bạn cùng phòng đã về nhà, xin phép được lục lọi đồ của cô ấy. Đầu dây bên kia vang lên tiếng cáu gắt:

"Các cậu bị thần kinh à? Mang bệnh kỳ quái về phòng là đủ rồi, giờ còn định lục đồ của tôi nữa sao? Không được!"

Lý Tĩnh nhíu mày: "Nhưng mà..."

Quan Liên Liên chen vào giải thích: "Không phải bệnh mà là ma, nhưng tôi cũng không cố ý mang nó về."

Đầu dây bên kia im lặng ba giây: "Quan Liên Liên? Cậu đừng đi khám da liễu nữa, đi khám thần kinh đi."

Quan Liên Liên: !

Cô ấy ăn nói vụng về, nói không lại người ta, chỉ biết bĩu môi, tiếp tục lục lọi đồ đạc. Lý Tĩnh cũng nhíu mày, không biết nên nói gì để thuyết phục đối phương.

Lúc này, Chúc Vấn Thiện bước đến nói: "Bạn học này, chúng tôi đã báo trước với cô rồi, cô yên tâm, nếu làm hỏng đồ đạc của cô thì cô có thể báo cảnh sát, bọn họ sẽ đền cho cô."

Nói xong, cô cũng chẳng thèm quan tâm người kia phản ứng thế nào, trực tiếp cúp máy rồi tiếp tục lục đồ.

Bên này, Hồ Thù Dư lấy ra một xấp bùa chú từ trong túi, chia một nửa cho Chúc Vấn Thiện: "Em lọc ra giúp chị mấy tấm bùa trừ ma rồi dán lên các vật dụng quan trọng có thể phản chiếu nhé."

Chúc Vấn Thiện nhìn lướt qua xấp bùa nhưng không nhận lấy: "Em sẽ giúp bọn họ tìm đồ, chị dán bùa đi."

Hồ Thù Dư nhíu mày: "Sao thế? Hai người dán sẽ nhanh hơn mà."

Chúc Vấn Thiện không muốn giải thích nhiều, cô chìa tay ra: "Đưa cho em một lá bùa."

"Một lá sao đủ?" Hồ Thù Dư tưởng cô đã đổi ý, định đưa cả xấp cho cô, nhưng vừa định thả tay ra thì lại thấy cô rút tay về.

Chúc Vấn Thiện nhìn cô ấy, giọng nói điềm tĩnh: "Chỉ một lá thôi."

Hồ Thù Dư: ? ?

Cô định chơi trò gì thế? 

Nhưng nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của đối phương, nó đen thăm thẳm đến mức  không phản chiếu nổi hình ảnh của cô ấy, cảm giác khó chịu trong lòng Hồ Thù Dư bỗng dưng tan biến. Cô ấy im lặng, dùng hai ngón tay kẹp lấy một lá bùa, đặt vào tay Chúc Vấn Thiện.

Ngay lập tức, đôi mắt phía sau kính râm của Hồ Thù Dư trợn to. 

Lá bùa vừa mới chạm vào tay của Chúc Vấn Thiện đã bốc cháy ngay lập tức, nhanh chóng hóa thành tro bụi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất giống như chưa từng tồn tại.

Hồ Thù Dư: ? ? ?

Cô ấy đứng chết trân tại chỗ giống như bị đóng đinh, ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Chúc Vấn Thiện xoa nhẹ lòng bàn tay. Trên khuôn mặt vốn dĩ không có biểu cảm nào dần dần hiện lên một nụ cười, cô nhẹ nhàng giải thích: "Thể chất của em khá đặc biệt, đụng vào bùa chú sẽ khiến chúng bị mất hiệu lực. Thật ngại quá."

Hồ Thù Dư chưa từng nghe qua kiểu thể chất kỳ quái như vậy.

Nhưng cô ấy không muốn để lộ dáng vẻ chưa thấy sự đời của mình, nhanh chóng bình tĩnh lại, ho nhẹ một tiếng: "À, ra vậy. Thế thì em giúp họ tìm gương đi."

Chúc Vấn Thiện đáp: "Được."

Cô quay lại vị trí của ba nữ sinh kia và tiếp tục tìm kiếm, dường như không để ý đến việc Hồ Thù Dư ở đằng sau nhìn chằm chằm cô một hồi lâu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play