Khang Vương vẫn như trước đây, vừa nghe đến hai chữ thổ phỉ thì sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn: “Không thể nào! Hơn một trăm ngàn đại quân, chỉ bằng mấy tên thổ phỉ mà có thể cưỡng chế người rời đi sao! Đám thổ phỉ kia chẳng qua là đi theo nhặt đồ tốt mà thôi! Muốn tranh công ư? Nằm mơ!”
“Tranh công? Trong mắt ta, điện hạ vô tri như đứa trẻ ba tuổi vậy.” Vân Cảnh Hành cười nhạo một tiếng, “Bây giờ điện hạ cũng đã an toàn rồi, có thể tự đi dạo một vòng trong thành này xem rốt cuộc là tranh công hay là Thiết Diện Diêm Vương thật sự có đại ân với bách tính.”
Lúc hắn mở cổng thành đuổi giết quân địch, toàn bộ bách tính trong thành đều quỳ xuống lễ bái.
Không một người nào mà trong lòng không khắc ghi ân đức của Thiết Diện Diêm Vương.
Khang Vương hoàn toàn không nghe lọt tai: “Bổn vương lệnh cho ngươi đi tiêu diệt thổ phỉ! Tiêu diệt thổ phỉ! Không phải quân địch đã rút lui rồi sao? Bây giờ đã có binh lực để tiêu diệt thổ phỉ rồi đúng không!”
“Điện hạ cảm thấy các tướng sĩ là gì? Là thần hay là quỷ? Có thể không ăn không uống không ngủ không nghỉ sao?” Vân Cảnh Hành chỉ cảm thấy lạnh lẽo, “Tướng sĩ đều đang nghỉ ngơi, trời sáng phải xuất phát về biên quan đóng quân. Nếu Khang Vương muốn tiêu diệt thổ phỉ thì tự mình dẫn mấy tên hộ vệ này đi đi. Nhưng nếu lần này bị bắt thì chưa biết Thiết Diện Diêm Vương có thể tha cho ngươi hay không.”
Nói xong, Vân Cảnh Hành bảo người canh gác lui ra hết, để Khang Vương được tự do.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT