Khang Vương nghe vậy thì không vui lắm: “Nói như vậy nghĩa là lão tướng quân không định phái đại quân tiêu diệt thổ phỉ ư? Nhiều người cực cực khổ khổ chạy tới như vậy mà một chút tác dụng cũng không phát huy được, chẳng phải quá nực cười sao?”
“Nực cười? Quả thực nực cười. Một câu tiêu diệt thổ phỉ nhẹ nhàng bâng quơ của điện hạ đã hại biên quan thất thủ. Bây giờ chuyện này đã truyền khắp thiên hạ rồi, ai cũng thở dài như thế.” Vân tướng quân uống một ngụm trà nhỏ, lườm Khang Vương.
Ông ấy không cứng nhắc giống tiểu nhi tử của mình.
Khang Vương chỉ là một Vương gia mà thôi, thiên hạ này vẫn chưa phải là của hắn ta.
Cho dù phải, nếu ngay cả tư cách nói chuyện mà người bảo vệ quốc gia là Vân gia bọn họ cũng không có thì chẳng phải sẽ khiến vạn dân trong thiên hạ thất vọng, buồn lòng sao?
Khang Vương dám huênh hoang trước mặt Vân Cảnh Hành là vì hai người cùng tuổi, vả lại Vân Cảnh Hành không phải người kiêu ngạo, cũng không biết lợi dụng thanh thế của Vân gia. Nhưng trước mặt Vân lão tướng quân, quả thực Khang Vương không dám làm càn.
“Cảnh Hành, con và lão phu đến đường núi ở núi Khôn Hành cầu kiến Thiết Diện Diêm Vương.” Lão tướng quân đột nhiên lên tiếng, còn bồi thêm một câu, “Đi gọn nhẹ thôi, chỉ dẫn theo vài người là được, tuyệt đối không được khua chiêng gióng trống, cố ý khiêu khích như Nhị vương tử của nước Ô Tác.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play