Diêm Như Ngọc ngây người.
Người trong sơn trại đều là kẻ vô dụng sao?
Không lục soát được một người rừng còn chưa nói, vậy mà còn có người khác?
Tuy y phục của người này hơi rách nát, trên mặt cũng có chòm râu, nhưng khác ở chỗ hai tay hắn sạch sẽ, hiển nhiên chưa lạc trong rừng quá lâu.
“Cho ta à?” Diêm Như Ngọc chỉ vào người sống này rồi chỉ vào bản thân mình.
“Grúúú.” Gật đầu.
Khóe miệng của Diêm Như Ngọc giật giật. Không phải tất cả con người đều là bằng hữu, thân thích của nàng, hiểu không? Có phải người rừng này đã hiểu lầm gì đó rồi không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT