Nét mặt của Diêm Như Ngọc trầm xuống, Chu Vượng đứng bên cạnh cũng hơi lúng túng.

Trước đó, Đại đương gia chỉ là một tiểu nha đầu, khí thế còn không bằng Vạn Châu Nhi, nói chuyện với nàng mấy câu cũng phải cẩn thận từng li từng tí như dỗ dành trẻ con, nhưng bây giờ, sắc mặt của Đại đương gia lại không dễ dỗ dành như trước nữa!

“Đại đương gia... Ngài có dự định gì?” Chu Vượng nhỏ giọng hỏi.

Diêm Như Ngọc suy tính một lúc mới lên tiếng: "Bắt đầu từ ngày mai, khôi phục toàn bộ chi phí ăn uống lại như cũ, không cần đặc biệt cắt giảm chi tiêu.”

“Đại đương gia!” Chu Vượng vừa nghe vậy thì lập tức bị dọa sợ, mặt mũi co rúm lại: "Nếu chi tiêu như trước đây thì số lương thực còn lại trong sơn trại thậm chí còn không đủ cho nửa tháng! Bây giờ mọi người không xuống núi nên không có khoản thu. Nếu có thể tiết kiệm được thì nên tiết kiệm..."

“Dù vậy cũng không thể lấy tính mạng của người già và trẻ con ra để tiết kiệm. Ông không nhìn thấy sao? Bọn nhóc trong sơn trại đứa nào đứa nấy mặt mày xanh xao. Với tố chất cơ thể như vậy, sau này có thể xuống núi cướp bóc hả? Không tự nộp mạng đã là may lắm rồi!” Diêm Như Ngọc bĩu môi: "Ta là Đại đương gia, việc này phải nghe ta.”

Chu Vượng khó chịu. Đâu phải ông ta không muốn để người già và trẻ con ăn no mặc ấm, nhưng điều kiện của bọn họ cho phép sao?

Nếu tiêu xài theo ý của Đại đương gia thì sớm muộn gì cũng sẽ chết đói.

“Đại đương gia... chuyện này... vẫn nên thương lượng với mấy người Nhị đương gia một chút nhé?” Chu Vượng gấp gáp nói.

“Lúc cha ta còn sống, mỗi lần sắp xếp những chuyện nhỏ này cũng cần thương lượng với bọn họ sao?” Diêm Như Ngọc cau mày, ánh mắt lạnh đi. ( truyện trên app T Y T )

Nhịp tim của Chu Vượng tăng nhanh.

Lão đương gia là người nói một là một, dù Nhị đương gia có mặt thì ông ta cũng rất hiếm khi bày tỏ ý kiến. Đương nhiên, lão đương gia sẽ không hành động nông nổi, đa số mọi quyết định của ông ấy đều hợp tình hợp lý.

Thời khắc này, khi nhìn vào khuôn mặt của Diêm Như Ngọc, Chu Vượng bất chợt không nói được lời nào.

Tướng mạo của Đại đương gia không hề giống với lão đương gia mà giống với vị áp trại phu nhân năm đó bị lão đương gia khiêng về hơn.

Lông mày như lá liễu mùa xuân, đôi mắt như hoa mai chớm nở, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mịn màng, dáng người mảnh mai động lòng người. Nếu không phải sinh ra trong hang ổ của thổ phỉ thì càng giống thiên kim tiểu thư nhà nào đó hơn.

Nhưng giờ đây, vóc dáng mềm mại như thế lại đang lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông ta.

Nét mặt giống với lão đương gia, sắc bén như đao, ánh mắt còn mang theo uy quyền khiến lòng người khiếp sợ.

Chốc lát sau, Chu Vượng quyết định tốt nhất nên rời đi trước.

Ông ta chỉ là một người quản lý kho mà thôi, hà cớ gì phải chống đối Đại đương gia chứ?

“Vậy... cứ làm theo lời ngài nói. Nếu Đại đương gia không còn việc gì khác..." Chu Vượng cẩn thận liếc mắt nhìn nàng.

Diêm Như Ngọc khá ngạc nhiên, còn cho rằng lão Chu sẽ không cam tâm mà nói thêm vài câu, không ngờ lại nhượng bộ nhanh như thế.

“Vậy ông lui xuống đi. Nếu có việc cần nhờ thì ta sẽ lại đến tìm ông.” Diêm Như Ngọc vẫy tay.

Nàng vừa nói xong, Chu Vượng giống như được ân xá, vội vã rời đi. Lương bá thấy vậy thì ngơ ngác hỏi: "Lão Chu làm sao thế?” 

Trong khắp sơn trại này, ông ta chính là người keo kiệt nhất. Bình thường nếu bắt gặp ai lãng phí dù chỉ một hạt gạo, ông ta cũng phải lải nhải nửa ngày, thế mà hôm nay lại đồng ý khôi phục chi tiêu như trước đây.

Diêm Như Ngọc hít sâu mấy hơi, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi cho rằng ông ta là kẻ ngốc sao? Một khi khôi phục lại mức chi tiêu vào ngày mai, Nhị đương gia, thậm chí cả Tam đương gia sẽ đến tìm ta hỏi cho ra lẽ. Có người thay ông ta chịu trận, ông ta còn không vui vẻ hay sao!”

“Lão già này quả nhiên xuất thân từ thương nhân.” Lương bá cười.

Diêm Như Ngọc lười nhiều lời với Lương bá. Dẫu sao thì hôm nay nàng cũng mới nhậm chức, có rất nhiều việc mà nàng chưa kịp thích ứng.

Vì vậy, chốc lát sau, nàng để Lương bá rời đi, còn mình thì đi dạo trong phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play