Khi hắc y nhân bắt cóc Tô Đường đào tẩu, vì muốn tránh né truy binh của hoàng gia, bèn cố ý chọn những đường vắng vẻ mà đi. Bởi vậy, chỗ này cách trấn nhỏ gần nhất cũng còn một quãng khá xa, dù thúc ngựa phi nhanh, ít nhất cũng phải mất ba canh giờ mới tới nơi.
Mà giờ lại đúng lúc dùng bữa, mọi người đều đã đói bụng.
Thị vệ vội vào rừng tìm kiếm, khắp nơi lục lọi mong tìm được chút gì ăn được, nhưng rất đáng tiếc, khi trở về chỉ mang theo được ít quả dại cùng một ít lương khô còn sót lại, chỉ đủ lót dạ, hoàn toàn chẳng thể no bụng.
Tô Đường ăn vài miếng, vẫn thấy đói cồn cào. Song trong cảnh ngộ này, lương thực ít ỏi như vậy, y đương nhiên chẳng dám đưa ra yêu cầu gì, chỉ đành âm thầm tưởng niệm hương vị béo ngậy của thịt thà trong lòng.
Nào ngờ, bụng y lại thành thật quá mức, phát ra tiếng "ục ục" vang dội.
Mọi người theo bản năng đồng loạt nhìn về phía Tô Đường. Gương mặt y lập tức đỏ bừng tận mang tai, nhất thời không thốt nên lời.
Tiêu Thành Viêm nhìn gương mặt gầy gò đi thấy rõ của y, chút thịt má phúng phính ngày xưa đã tiêu tán, ngay cả vòng eo cũng mảnh khảnh hơn nhiều. Sau khoảnh khắc vui mừng vì người mất lại tìm được, trong lòng hắn lập tức trào lên cơn lửa giận ngút trời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play