Trong đồn cảnh sát, mùi máu của người khác vừa tanh vừa nồng, khiến Tô Đường không hề có chút hứng thú. Nhưng khi quay đầu nhìn thấy Lạc Uyên, cậu lại cảm thấy đó là một bữa tiệc thịnh soạn, càng nhìn càng thấy thèm thuồng, như thể đói sắp chết rồi.
Tô Đường không ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt rực cháy đầy khao khát, giống như có thể đốt cháy cả người đối diện.
Lạc Uyên đi phía trước, hiếm khi căng thẳng đến mức bước chân cũng lóng ngóng. Quản gia nhìn thấy phản ứng của cậu chủ, chỉ cười hiền từ.
Đêm đó, hai người tất nhiên vẫn ngủ chung giường.
Trong biệt thự rõ ràng không thiếu phòng, nhưng Lạc Uyên chưa bao giờ yêu cầu chuẩn bị phòng khách cho Tô Đường. Khi có người hầu hỏi, quản gia liền tế nhị trả lời không cần. Thậm chí ông còn cố gắng giảm sự hiện diện của mình, sắp xếp công việc để người hầu về sớm, tránh làm bóng đèn.
Khi tỉnh táo, Tô Đường vẫn có thể tự nhắc mình không được lao vào hút máu người khác. Nhưng khi nằm trên cùng một chiếc giường, khoảng cách quá gần, chỉ cần xoay người là đã có thể lăn vào lòng Lạc Uyên, vòng tay ôm cổ hắn rồi cắn một miếng.
Trong trạng thái mơ màng, lại đói, trước mắt là món ngon bày ra sẵn, ai mà chịu được?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT