Sân nhà, giàn nho do chính tay Lệ Đĩnh dựng lên đã trải qua cả mùa hạ oi ả, giờ đây leo kín cả giàn gỗ, dệt thành một vòm xanh mướt. Những chùm quả lủng lẳng trên cao, vì bị bỏ bê quá lâu, từng trái vốn căng mọng như viên bi thủy tinh giờ đã teo tóp, nhăn nheo như những quả bóng bị chọc thủng, lớp vỏ khô héo chẳng còn chút sức sống.
Cố Hi An đứng nhìn những mảnh vụn nho vương vãi khắp nền đất, mùi chua lẫn trong không khí ngột ngạt. Lũ côn trùng nhỏ như kiến bâu đầy lên đống hỗn độn ấy, từng chút một gặm nhấm, nuốt trọn, cuối cùng chỉ còn lại vệt đen xấu xí, dần nhạt dưới ánh mặt trời rồi biến mất không dấu vết.
Một bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên vai, rồi là vòng tay rộng lớn an toàn của anh ôm lấy cô. Phải một lúc sau, Cố Hi An mới như tỉnh lại từ cơn mộng du. Lệ Đĩnh cảm nhận được vạt áo mình bị nắm chặt, xương bả vai mỏng manh của cô run rẩy trong lòng bàn tay anh, tựa cánh bướm mong manh sắp gãy cánh.
Rồi anh nghe thấy giọng cô:
"Sao có thể... Sao bà lại thành ra thế này..."
Giọng nói nghẹn ngào sau bao nén chịu đựng, mỗi từ như lưỡi dao cứa vào tim, đau đến tê tái.
Cố Hi An đã biết từ lâu - nhóm nguy cơ cao mắc chứng Parkinson chỉ có thể kiểm soát bằng thuốc, không còn cách nào khác. Suốt thời gian dài trước đó, tình trạng không xấu đi, cô đã tự lừa dối bản thân rằng nếu bệnh của bà không khỏi, thì ít nhất cũng được sống thêm vài năm yên ổn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play