Mùng bốn Tết, cả thành phố Ô Trấn chìm trong không khí lười biếng của những ngày nghỉ lễ. Cái náo nhiệt của việc thăm hỏi họ hàng đã nhạt dần, đường phố vắng bóng người qua lại, thi thoảng lướt qua chiếc taxi với biển "trống" đỏ chói. Hai bên đường, cửa hiệu hầu như đóng im ỉm, có mấy chủ tiệm nhanh nhẹn cũng chỉ mở cửa nửa ngày, coi như giết thời gian.

Giữa trưa, ánh nắng mùa đông khiến làn da mềm ra ấm áp. Cuối phố, con mèo già nằm vắt vẻo trên bệ đá, lim dim đôi mắt buồn ngủ. Tưởng rằng sẽ lại là một ngày nhàn rỗi vô sự, thế nhưng tiếng bước chân vội vã đã phá vỡ sự yên ả thường lệ.

Trên tầng hai của dãy cửa hàng, người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ ngủ dựa vào khung cửa sổ, tay cầm nắm hạt dưa vừa bóc vừa thò đầu ra ngoài nhìn xuống. Tiếng bước chân nhanh nhẹn lướt qua cuối phố, khiến con mèo già bị đánh thức cất tiếng "meo" bực bội, đôi mắt lờ đờ liếc nhìn bóng hình mảnh khảnh đã đi xa, rồi lại tìm tư thế khác tiếp tục giấc ngủ bị ngắt quãng.

Phố Sa Lê vắng lặng suốt nửa ngày, bỗng đón chào vị khách lâu ngày không gặp.

"Chắc là chỗ này rồi nhỉ?" Người cầm điện thoại dừng lại ngã tư.

Cô đã đi quanh cùng một chỗ hai vòng rồi, khả năng định hướng bẩm sinh quả thật không thể cưỡng cầu. Sau khi nghiên cứu kỹ giao diện bản đồ, cuối cùng cũng xác định được phương hướng, đi thẳng thêm mười mét, băng qua hai cửa hiệu, rốt cuộc cũng tìm thấy.

"Lương Ký Táo Nê Tô"

Trên tấm ván mỏng cũ kỹ hiện lên mấy chữ viết đậm nguệch ngoạc bằng bút dạ, đóng đinh tạm bợ treo nghiêng trên tường. Cửa cuốn inox đóng chặt, dán tờ thông báo: "Kính thưa quý khách, nhân dịp Tết Nguyên Đán, gia đình đoàn tụ, cửa hàng chúng tôi tạm ngừng kinh doanh từ hôm nay, sẽ mở cửa trở lại vào ngày rằm tháng Giêng. Xin chân thành xin lỗi vì sự bất tiện này. Kính chúc mọi người năm mới an khang!"

Quán cũ quy cũ, bao năm vẫn không đổi. Theo thông lệ hàng năm, phải qua rằm tháng Giêng mới trở lại làm việc. Lần này cô bất chợt ghé qua, cũng chỉ là ôm chút may mắn mong được gặp, nào ngờ vẫn trở về tay không.

Đang ngẩn ngơ nhìn cánh cửa cuốn im ỉm, từ ngõ hẻm đối diện bước ra một người chị, cũng mặc bộ đồ ngủ ở nhà, tay xách túi nilon đen, có lẽ định đi đổ rác.

"Đừng đợi nữa, cả nhà họ đi du lịch chưa về đâu."

Thì ra là vậy, lần này đành bó tay. Người con gái ngước nhìn tấm biển cũ kỹ, đứng lặng hồi lâu rồi gật đầu, tháo khẩu trang xuống lễ phép cám ơn.

Khuôn mặt ấy vô cùng thanh tú, nhỏ nhắn như trái đào tơ, đôi mắt trong veo khẽ cúi xuống khi nói chuyện, cử chỉ toát lên vẻ ôn nhu khiêm nhường.

Trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi. Người chị kia trầm ngâm nhớ lại.


Thang máy dừng ở tầng năm, ngay trước mặt là tấm biển ghi: Khoa Thần Kinh.

Khu điều trị nội trú khoa Thần Kinh, bệnh viện thành phố Ô Trấn – đích đến của cô là đây.

Khác hẳn với không khí lạnh lẽo bên ngoài, bệnh viện dường như là nơi 365 ngày đều không thể thở phào nghỉ ngơi. Nhộn nhịp, ồn ã. Đời người vô thường.

Dòng người chảy không ngừng, tiếng cười trong nỗi mất mát, cùng những lời thề "không bao giờ quay lại" rồi lại lặp đi lặp lại.

Bước ra khỏi thang máy, trước mắt hiện ra một hành lang dài dằng dặc, như chẳng có điểm kết thúc. Bên ngoài các phòng bệnh, không ngoại lệ, đều kê thêm giường tạm. Những bệnh nhân mặc áo bệnh viện hoặc nằm hoặc ngồi trên đó, ánh mắt xa xăm. Có người được người nhà ngồi bên cạnh trò chuyện, có người được y tá chăm sóc qua lại. Cũng có kẻ một mình co ro trên chiếc giường nhỏ, chẳng ai thân thích bên cạnh.

Cô chậm rãi bước đi, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt xa lạ, tìm kiếm nhưng không dám đào sâu vào nỗi cô quạnh ẩn sau đó.

Trạm y tá.

Cô gái mặc đồng phục hồng ngồi trước máy tính chăm chú nhập liệu, không để ý đến người đã đứng ngay trước mặt.

"Xin lỗi, làm phiền chút, tôi muốn hỏi Chu Tố Mai ở phòng nào ạ."

Nữ y tá tranh thủ ngẩng đầu lên: "Chu Tố Mai, giường 10, rẽ trái phòng bệnh thứ tư."

"Vâng, cảm ơn ạ."

"Lần đầu đến thăm cần đăng ký tên và số điện thoại."

Cô gật đầu, nhận từ tay y tá chiếc bút và tờ phiếu thăm khám, cẩn thận điền vào.

"Hình như tôi chưa gặp cô bao giờ." – Nữ y tá nhíu mày – "Trông lạ lắm."

Cụ bà ấy nhập viện hơn một tháng, người thân đến hết rồi, duy chỉ chưa thấy bóng dáng người trước mặt này.

"Tôi là cháu gái của bà ấy."

Giọng nói nhẹ nhàng, êm ái như khúc điệu Nam phương mềm mại.

Một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Nữ y tá tạm gác công việc sang một bên, chăm chú nhìn người trước mặt.

Cô mặc chiếc áo khoác dạ đen đơn giản, vai đeo ba lô khá lớn, mái tóc đen dài mượt buộc gọn sau gáy – một cách ăn mặc vô cùng kín đáo và nhàm chán, chẳng chút nào giống sự rực rỡ vốn có của những cô gái tuổi đôi mươi.

Chiếc đuôi ngựa thấp thoáng nét trí thức, khuôn mặt nhỏ nhắn bị chiếc khẩu trang che mất một nửa. Có lẽ vì vội vã suốt chặng đường dài, vài sợi tóc mai lòa xòa bung ra. Trán cao lấm tấm mồ hôi...

Đặt bút xuống, cô đưa lại tờ phiếu cùng tấm bảng nhựa, đôi mắt trong veo phía trên khẩu trang khẽ cong nhẹ khi nhìn thấy nữ y tá – một nụ cười mỏng manh như sương sớm.

Cô khẽ cúi đầu lịch sự, một cử chỉ cảm ơn.

Người đã đi xa, nữ y tá cúi xuống nhìn vào tờ đăng ký thăm khám.

Cố Hi An.

Nét chữ thanh tú, từng nét đều tăm tắp, giống hệt ấn tượng cô để lại - gọn gàng, xinh đẹp.

Hành lang rẽ trái, phòng bệnh thứ tư. Cố Hi An dừng lại trước tấm thẻ tên bệnh nhân dán ngoài cửa, nhìn kỹ rồi gõ nhẹ.

Tiếng gõ cửa ngắn ngủi bị chìm đi trong tiếng cười đùa ồn ã bên trong. Một giọng nói mơ hồ vang lên: "Vào đi!", như lời cho phép, cô xoay nắm đẩy cửa bước vào.

Phòng hai giường không mấy rộng rãi giờ bị chiếm đóng bởi đủ loại phụ nữ trẻ già khắp các góc. Không gian ồn ào đột nhiên tắt lịm. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Cố Hi An ngước lên, nhìn từng khuôn mặt xa lạ, lục tìm trong ký ức những bóng hình còn sót lại, nhưng chẳng nhớ nổi ai là ai.

Trong im lặng, người đàn ông trung niên gần cửa nhất lên tiếng trước: "Cháu tìm ai?"

"Cháu tìm bà cháu, Chu Tố Mai ạ."

"À, giường bên kia." Người đáp chỉ tay về phía chiếc giường bị rèm che kín mít.

Bí ẩn được giải đáp, căn phòng lại tràn ngập không khí náo nhiệt trước đó - thứ náo nhiệt của họ.

Tấm rèm ngăn cách với thế giới bên ngoài được kéo kín. Đứng bên ngoài lớp vải mỏng manh, cô cảm thấy một nỗi sợ hãi trào dâng.

Những ngón tay nắm chặt mép vải run rẩy không kiềm chế được. Dừng lại một chút, cô lấy lại bình tĩnh, gạt đi cảm giác tội lỗi, kéo tấm rèm sang - như kéo về những năm tháng ấu thơ.

Trên giường bệnh, cụ già tóc bạc nhắm nghiền mắt, dù trán đã giãn ra vẫn hằn những nếp nhăn năm tháng.

Cô tháo khẩu trang, đặt ba lô xuống cạnh tủ đầu giường, rón rén bước tới, nhẹ nhàng nâng bàn tay đặt trên chăn. Làn da nhăn nheo như vỏ cây khô, mu bàn tay dán băng dính giữ ống truyền.

Cô bất động, chỉ biết cầm bàn tay đang dần lạnh giá mà ngẩn ngơ, không dám đánh thức, lại sợ bà thật sự chìm vào giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại.

"A Nỏ, con về rồi à."

*A Nỏ - ngôn ngữ địa phương, thường được các bậc lớn tuổi dùng để gọi thân mật con cháu.

Một tiếng gọi khẽ vang lên từ đầu giường.

Giọng nói nhẹ như hơi thở yếu ớt, nhưng hai chữ thân thương ấy như mũi tên sắc nhọn, xuyên qua mọi ồn ào hỗn độn đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô gái.

Nén đi sự run rẩy trong cổ họng, Cố Hi An nở nụ cười ngọt ngào: "Bà ơi, tóc bà cắt ngắn rồi."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play