Khi Vương Chấn nhìn thấy cô gái, hắn tát thẳng vào mặt kẻ dẫn người tới: "Mang về một cái họa như này, sớm muộn gì cũng toi đời!"
Tên kia bò dậy, tay bẩn đầy đất bụi ôm lấy má sưng vêu, vừa đau vừa cười nịnh: "Vương ca, con bé da trắng mịn, xinh đẹp thế này, giữ lại làm gì chẳng được."
Chính vẻ đẹp ấy đã hại đời cô.
Năm đầu tiên bị bắt, Trác Kỳ liên tục trốn thoát rồi bị bắt lại. Cuối cùng, một sợi xích sắt quấn chặt lấy chân cô.
Nửa năm sau, cô như đã chấp nhận số phận, không còn khóc lóc hay phản kháng, chỉ lặng thinh đến mức linh hồn dường như cũng tan biến.
Cơn điên đầu tiên ập đến trong đêm mưa gió. Khi tiếng ngáy của Vương Chấn át cả sấm sét, Trác Kỳ lần ra mảnh bát vỡ giấu trong góc tường. Một tay cô siết chặt mảnh sành, tay kia lần theo đường nét khuôn mặt mình. Đã lâu lắm rồi cô không được nhìn thấy hình hài mình trong gương.
Một tiếng sét vang trời khiến Vương Chấn giật mình tỉnh giấc. Tên này sờ tay sang bên cạnh, chỉ thấy khoảng trống lạnh ngắt. Khi ánh chớp lóe lên, hắn nhìn thấy bóng dáng cô ngồi cuối giường, khuôn mặt nham nhở những vết cắt, mùi máu tanh nồng trong không khí.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play