Anh vội vã đến, chiếc xe còn đậu lại Dương Thành, giờ đưa cô về nhà chỉ có thể gọi taxi. Trên chiếc taxi xa lạ, hai người cùng ngồi ở hàng ghế sau. Lệ Đĩnh ngồi bên trái, trên tay cầm một chiếc khăn cuộn tròn, nóng hổi, bốc khói.
Chiếc khăn được mua ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ, nhân viên dùng nước sôi dội qua rồi vắt khô để chườm nóng giúp tan máu bầm. Anh chẳng ngại tay bỏng, cứ một mặt nguội lại lại lật mặt khác tiếp tục chườm.
Một giờ đồng hồ trôi qua, chiếc khăn nguội hẳn, vừa đủ để làm dịu đôi bàn tay đỏ ửng vì nóng. Trước tòa chung cư, Lệ Đĩnh nhìn vào mấy chiếc đèn đường lờ mờ bên trong, hỏi: "Tự về được không?"
Giọng điệu như một người lớn đang hỏi một đứa trẻ.
Cố Hi An khẽ giật mình, sau đó gật đầu nhẹ.
Phản ứng chậm chạp của cô trong mắt anh bỗng biến thành "thất hồn lạc phách". Anh đóng cửa xe, nắm lấy tay cô: "Không yên tâm, để anh đưa em đến cửa."
Cô chắc không biết, cảnh tượng nắm tay đưa cô về nhà như thế này đã lăn đi lăn lại trong đầu anh biết bao lần. Nhưng trong hiện thực, anh luôn dừng bước trước cửa căn hộ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT