Bạch Trà được xuất viện. Dù bác sĩ khuyên nên theo dõi thêm, nhưng vì không có bất kỳ kết luận cụ thể nào và bệnh nhân cũng kiên quyết muốn về, nên sau vài lời khuyên, họ cũng không giữ cô lại nữa.
Mẹ Hàn đưa Bạch Trà về nhà. Suốt dọc đường, mẹ Hàn cứ ôm chặt Bạch Trà không rời. Bạch Trà cũng rúc vào lòng mẹ. Tuy xe lửa hỗn tạp mùi vị và ồn ào tiếng người, nhưng Bạch Trà lại vô thức chìm vào giấc ngủ.
Cô mơ một giấc mơ. Lần này, trong mơ không còn là ngày bố mất, cũng không phải chiếc cầu thang vô tận không thể đi xuống. Lần này là mẹ cô. Cô không thể thấy rõ mặt mẹ. Cảnh trong mơ diễn ra vào ban đêm, trong phòng của cô, mẹ đang ngồi ở mép giường kể chuyện cổ tích cho cô nghe.
“Ở phương Bắc xa xôi, có một vương quốc băng tuyết, nơi đó bốn mùa đều bao phủ tuyết trắng xóa, không có xuân về hoa nở, không có chim hót líu lo, không có bình minh, cũng không có đêm tối.”
Giọng mẹ dịu dàng nhưng không rõ lắm. Đôi mắt Bạch Trà nặng trĩu, không thể mở ra. Cô cố gắng hết sức để mở mắt, muốn nhìn thấy mẹ mình. Một bàn tay hơi lạnh khẽ che lên mắt cô.
“Ngủ đi, bảo bối, ngủ ngon.”
Bạch Trà chìm vào giấc ngủ sâu. Khi tỉnh dậy, cô đã thấy mẹ Hàn bế mình ra khỏi ga tàu hỏa. Đầu óc Bạch Trà có chút trống rỗng. Lần đầu tiên cô mơ thấy mẹ mình. Trong suốt quá trình trưởng thành, cô chưa bao giờ mơ thấy bất cứ điều gì liên quan đến mẹ, còn về bố thì mãi mãi chỉ có giấc mơ lặp đi lặp lại kia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play