Bàn tay cầm quyển sổ phác thảo của Thưởng Nam nóng lên, cậu lại bắt đầu không hiểu được Ngu Tri Bạch hoặc có lẽ cậu chưa từng hiểu đối phương.
Cậu từng thấy Ngu Tri Bạch biến thành hình dạng người giấy, cậu hoàn toàn không tin sự hung hãn và u ám mà Ngu Tri Bạch sở hữu lại không thể hiện ra trong hành vi của cậu ấy.
Thưởng Nam đóng quyển sổ lại và trả lại cho Ngu Tri Bạch: “Mình sẽ không làm chuyện này với cậu.”
Nụ cười của Ngu Tri Bạch càng lớn hơn: “Tại sao?”
“Nếu là bạn bè...” Thưởng Nam xoa tay trên mép bàn, không nhìn Ngu Tri Bạch nữa mà cúi đầu nói: “Thì không thể làm chuyện này.”
Khi cúi mắt xuống, hàng lông mi của Thưởng Nam trở nên dài và rậm hơn, ánh đèn sáng rực của lớp học buổi tối càng làm làn da trắng mịn của cậu nổi bật như lớp sữa mịn màng sau khi sôi sục. Người giấy dù có tài hoa và khéo léo đến đâu, dù có thể tạo ra những bộ khung người hoàn hảo thì cũng biết rằng không thể tạo ra một "tác phẩm độc nhất vô nhị" như Thưởng Nam.
Ngu Tri Bạch lộ vẻ mặt không hiểu: “Vậy là gì thì có thể?”
Áp lực chuyển sang phía Thưởng Nam.
Thưởng Nam cũng không hiểu nổi. Cậu cảm thấy Ngu Tri Bạch cố ý nhưng ánh mắt nó lại có vẻ thực sự không biết gì, ngây thơ đến tột cùng, nghĩ rằng tình bạn có thể làm bất cứ điều gì nó muốn.
Sau một lúc lâu không trả lời, Ngu Tri Bạch thở dài: “Nam Nam, cậu muốn hẹn hò với mình à?”
?
Cậu muốn sao?
Rốt cuộc ai muốn đây?
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Thưởng Nam hoàn toàn trống rỗng, không thể suy nghĩ gì. Cậu nghẹn lời: “Cậu... nói gì?”
Ngu Tri Bạch cúi xuống gần cậu hơn, cọ mũi mình nhẹ nhàng vào mũi của Thưởng Nam: “Trước đây cậu đã tỏ tình với mình nhưng tại bữa tiệc sinh nhật của Trương Hỗ, cậu nói cậu thích mình như một người bạn, mình không chắc lắm…” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Dưới lớp mí mắt mỏng và trắng bệch của nó không biết đang ẩn giấu bao nhiêu toan tính khó lường, giọng nói nhẹ nhàng như đang thủ thỉ: “Cậu không ghét mình, cậu vẫn thích mình, đúng không?”
Đồng tử của Thưởng Nam giãn to ra vì sốc, ngay cả những sợi lông tơ trên mặt cũng rùng mình dựng đứng lên. Ngu Tri Bạch thấy rất thú vị, nó nghĩ mỗi phản ứng nhỏ của Thưởng Nam đều đáng yêu vô cùng.
Ngu Tri Bạch nhìn chằm chằm vào Thưởng Nam: “Trước đây cậu viết trong thư tình rằng sẽ luôn thích mình. Lời đó còn hiệu lực không?”
“Không phải là kiểu thích của bạn bè mà là kiểu thích muốn làm những chuyện này cùng mình.” Ngu Tri Bạch lại mở quyển sổ ra, giơ bức tranh trước mặt Thưởng Nam: “Nam Nam, cậu có muốn hẹn hò với mình không?”
Nó biết hết mọi chuyện và phân biệt rõ ràng. Nó luôn dụ dỗ Thưởng Nam, từ lúc Thưởng Nam bước về phía nó trên sân thượng, nó đã không định tha cho cậu rồi.
“Cậu... để mình suy nghĩ được không?” Thưởng Nam lùi lại, đúng lúc chuông tan học vang lên, cậu không kịp thu dọn sách vở, vội vã cầm lấy balo rồi bỏ chạy.
Gương mặt người giấy dần lộ vẻ bối rối, lần này nó thực sự không hiểu.
[14: Tại sao cậu không đồng ý chứ?]
“Cảm giác nếu suy nghĩ kỹ rồi mới đồng ý thì sẽ chân thành hơn.” Thưởng Nam vừa đi vừa cúi đầu gài lại chiếc khuy áo khoác. Tai và cổ cậu đỏ bừng, nóng đến mức không thể chạm vào, như thể luồng không khí lạnh trước mặt cũng bị cái nóng ấy làm tan chảy.
Thưởng Nam nghĩ, trong thế giới ban đầu, cậu thực sự có kinh nghiệm yêu đương nhưng theo cách cậu vừa thể hiện thì có vẻ như không nhiều lắm.
[14: Nam Nam, tim cậu đập nhanh quá, cậu thích người giấy thật à?]
“Tôi thấy nó cũng dễ thương.” Đang có rất nhiều người đợi thang máy nhưng may mắn Thưởng Nam chạy nhanh, cậu là người đầu tiên vào thang máy. Sau khi cậu vào, có thêm nhiều người khác chen vào khiến thang máy trở nên chật chội và ngột ngạt đến mức cậu nghĩ đi cầu thang bộ còn hơn.
[14: À, Nam Nam, có phải cậu đang có cảm giác “người tình trong mắt hóa Tây Thi” không?]
Thưởng Nam bị ép vào một góc: “Cậu nói sao thì là vậy đi.”
Dù không đáng yêu thì nó cũng đáng thương.
Một con quái vật nhỏ đáng thương. Thưởng Nam sẽ không tiếc tình cảm với một con quái vật nhỏ đáng thương.
-
Buổi tối Thưởng Nam đã ngủ một giấc ngon lành nhưng sáng hôm sau, ngay khi bước ra khỏi khu chung cư, cậu đã nhìn thấy Lỗ Dương.
Lỗ Dương đứng ở cổng khu chung cư, cậu ta không mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo khoác đen và đội mũ lưỡi trai. Trên chiếc mũ có in hình một con mèo với biểu cảm ác quỷ, xung quanh cậu ta là sương mù dày đặc.
Thấy Thưởng Nam, cậu ta bước lại gần, khẽ ngẩng cao đầu: “Đi thôi, cùng nhau đến trường.”
Thưởng Nam nhíu mày: “Sao cậu lại đến đây?”
Cậu định bỏ Lỗ Dương lại phía sau nhưng cậu ta ngay lập tức bước theo, đi bên cạnh cậu.
Cậu ta huýt sáo, âm thanh vừa tán tỉnh vừa vang vọng: “Tôi không ngờ cậu thực sự có thể cãi nhau với tôi vì tên Ngu Tri Bạch đó. Thưởng Nam, cãi nhau với tôi thì có lợi ích gì cho cậu chứ?”
Thưởng Nam hoàn toàn không muốn trả lời Lỗ Dương.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thưởng Nam, Lỗ Dương cắn chặt răng, nét mặt đầy ác ý và hung hãn, dù đã che giấu rất khéo: “Đừng lạnh lùng thế chứ, dù sao tôi cũng sắp chuyển đi rồi nhưng thủ tục chưa hoàn thành, hôm nay vẫn phải quay lại trường một lần nữa.”
“Giờ cậu đang hẹn hò với Ngu Tri Bạch à?” Lỗ Dương cúi đầu cười nhạo, như thể hai người rất thân thiết, thậm chí cậu ta còn dùng vai đụng nhẹ vào Thưởng Nam một cái: “Nói nghe xem, cậu thích nó ở điểm nào?”
“Nhìn đẹp à?” Lỗ Dương tự đoán, bất kể Thưởng Nam có nghe hay không: “Nhưng nhà mình giàu, kiểu hàng nào mà mua chẳng được?”
“Tính cách tốt? Cũng đúng, có chửi cũng không phản, đánh cũng không đánh lại.”
“Học giỏi? Haha, cái này đúng là khá thu hút cậu đấy, học lực của cậu tệ đến nỗi tôi nhìn mà không chịu nổi.”
“Nhưng thực ra, chúng ta đâu cần học giỏi lắm, đúng không?”
“Thưởng Nam, rốt cuộc tại sao cậu nhất quyết thích một người chẳng có gì như thế?” Lỗ Dương nhíu mày, nghĩ một hồi, cuối cùng như chợt nghĩ ra điều gì: “Tôi biết rồi!!!!”
Sau cơn kích động ngắn ngủi, cậu ta hạ thấp giọng, tiến sát lại Thưởng Nam: “Là vì nó giỏi chuyện đó đúng không?!”
Nghe đến đây, cuối cùng Thưởng Nam không thể nhịn được nữa, dây đeo balo tuột khỏi vai và rơi vào tay cậu, không cần suy nghĩ, cậu vung balo lên đập thẳng vào đầu Lỗ Dương. Trong balo Thưởng Nam không có nhiều đồ nên tiếng đập nghe lớn nhưng thực sự không đau lắm.
Lỗ Dương không ngờ Thưởng Nam lại đột ngột ra tay, cậu ta lùi lại vài bước ôm mặt, gương mặt cố gắng nhịn cơn tức giận biến dạng trong vài giây, cuối cùng nặn ra được một nụ cười.
Lỗ Dương: “Trúng tim đen rồi à?”
Thưởng Nam không buồn đáp lại, cúi xuống nhặt balo lên nhưng chưa kịp đứng dậy thì đã bị ai đó húc mạnh vào eo khiến cậu ngã nhào xuống đất, lòng bàn tay trầy xước một mảng lớn trên mặt đường nhựa.
Tiếng bước chân vang lên phía sau. Thưởng Nam định đứng dậy nhưng bị một người khác đè vai xuống, trên đầu vang lên giọng nói: “Anh, là cậu này phải không?”
Mấy người này nghe rõ ràng đã vào độ trung niên nhưng vẫn gọi Lỗ Dương là “anh”. Rõ ràng Lỗ Dương đã gọi thêm một vài người nữa đi cùng rồi mới đến tìm cậu.
Lỗ Dương phủi phủi áo khoác, cúi xuống nhìn gương mặt lạnh lùng của Thưởng Nam rồi giật lấy điện thoại từ tay cậu sau đó đứng trên cao nhìn xuống: “Tôi không có ý gì đâu, tôi với bố cãi nhau nên muốn xin mẹ cậu chút tiền tiêu.”
Lỗ Dương mở điện thoại của Thưởng Nam ra, cần nhập mật khẩu. Cậu ta cúi xuống, đưa màn hình điện thoại đối diện với khuôn mặt của Thưởng Nam, nhận diện khuôn mặt cũng có thể mở khóa được. Ban đầu, Thưởng Nam im lặng nhưng đột nhiên cậu bắt đầu vùng vẫy, mấy người kia thấy chỉ là một cậu trai nhỏ nên không dùng nhiều sức, không hề đề phòng nên Thưởng Nam lập tức giật lại được điện thoại, đẩy Lỗ Dương một cái rồi không màng nhặt balo nữa, quay người chạy theo đường cũ.
Trong khu có bảo vệ, chạy hết đoạn đường này sẽ có camera giám sát, nhất định sẽ có…
Bước chân của Thưởng Nam đột ngột chậm lại, một con dao chĩa thẳng vào mặt cậu, từng bước áp sát.
Trái tim Thưởng Nam chùng xuống, từ từ lùi lại rồi nhìn người đàn ông trước mặt. Đối phương đeo khẩu trang, đôi mắt toát lên vẻ dữ tợn điên cuồng của kẻ liều lĩnh.
Lỗ Dương cùng với đám người kia cũng đuổi kịp. Cậu ta xoa xoa mặt, chậm rãi bước tới trước mặt Thưởng Nam rồi một lần nữa giật lấy điện thoại của cậu. Lần này, cậu ta thành công mở khóa nhưng không gửi tin nhắn ngay mà tắt điện thoại, hờ hững nói: “Tôi sẽ nhốt cậu vài ngày, dọa cho bọn họ sợ. Người thừa kế nhà Thưởng bị bắt cóc, ôi trời, ai dám làm chuyện này chứ, đúng là quá táo tợn, có còn coi pháp luật ra gì nữa không…”
Lỗ Dương bắt chước giọng điệu của người ngoài cuộc có thể sẽ bình luận. Nói xong, cậu ta im lặng một lúc lâu, khuôn mặt lộ vẻ u ám: “Thưởng Nam, cậu tự chuốc lấy thôi, đừng nhìn tôi bằng cái vẻ mặt đó. Giờ tôi chẳng còn sợ gì nữa, dù sao sau khi mẹ tôi chết, tôi cũng chẳng muốn sống nữa.”
“Mang đi, nhốt vào chỗ tôi đã nói trước đó, nhốt một tuần, chỉ cho nước thôi.”
Một người đàn ông từ chiếc xe tải nhỏ lấy ra một cuộn băng dính đen. Vừa xé băng dính, hắn vừa bước về phía Thưởng Nam, trước khi bị bịt mắt, Thưởng Nam thấy Lỗ Dương chạy vài bước rồi ném điện thoại của cậu vào bồn hoa bên đường.
Cậu ta không định đòi tiền, cậu ta chỉ muốn hả giận.
Thưởng Nam bị đẩy lên xe tải nhỏ. Bên trong xe có mùi rất khó chịu, mùi thuốc lá và mùi mồ hôi trộn lẫn vào nhau, cửa sổ xe đóng kín, không có chỗ để thông gió, trong xe vẫn có người hút thuốc, thậm chí họ còn trò chuyện với giọng điệu nhàn nhã.
“Con nhà giàu gan lớn thật.”
“Nhà giàu vẫn tốt, nhìn cậu ta xem, trông mà…”
Miệng của Thưởng Nam bị dán băng dính, mắt bị bịt chặt, tay bị trói ra sau, cậu không thể xác định mình đang ở đâu và sẽ bị đưa đi đâu.
Mỗi lần xe tải rẽ, Thưởng Nam lại đập mạnh vào cửa xe. Những người kia chỉ cần đảm bảo cậu không chết còn lại chẳng quan tâm gì khác.
Thưởng Nam không quá sợ hãi, cậu còn có 14, còn có Ngu Tri Bạch.
Nhưng cậu có hơi đói.
Trong thành phố có một cái đồng hồ lớn, cứ mỗi giờ đúng lại vang lên một tiếng chuông.
Trên đường, đồng hồ đã điểm hai lần, sau đó xe vẫn tiếp tục chạy khá lâu. Lúc Thưởng Nam ra khỏi nhà là hơn bảy giờ, giờ đây chắc cũng gần mười giờ rồi. Tiếng còi xe dày đặc cũng đã tắt từ lâu, ngược lại âm thanh của tiếng chim hót và côn trùng kêu dần trở nên rõ ràng hơn.
Khi xe dừng lại, cửa xe cũng bị kéo mở. Trước mắt Thưởng Nam vẫn là một màu đen kịt, cậu không biết ai đó đã kéo cậu xuống xe, do không nhìn thấy, cậu ngã nhào xuống đất, mặt đất lồi lõm rồi cậu bị túm vai kéo dậy: "Đúng là đồ yếu ớt."
Cậu theo sau mấy người đi một đoạn đường, mấy lần suýt ngã. Trên đường đi, Thưởng Nam giữ bình tĩnh, nghe tiếng bước chân thì có ít nhất năm người, đều là người cao lớn, cậu không thể đánh lại họ nên cậu chẳng cần phải làm rối lên để tự chuốc khổ.
Có lẽ sắp đến nơi, vì mấy người kia bắt đầu nói chuyện nhiều hơn.
“Một lát nữa qua nhà tôi ăn cơm, tôi sẽ bảo vợ nấu cho hai bát mì.”
“Mì nhà chị ấy đúng là ngon thật, hahaha.”
“Thằng nhóc này thì sao? Không ai trông à?”
“Giữa nơi rừng thiêng nước độc thế này, ông sợ gì? Với lại, loại công tử bột này, ông nghĩ cậu ta có thể tự đi ra khỏi đây sao? Đùa à.”
Chìa khóa kêu leng keng, cái khóa sắt nặng nề được mở ra, cánh cửa sắt sơn đỏ từ từ mở, dây trói tay Thưởng Nam được tháo ra. Cậu bị đẩy mạnh vào trong chưa kịp quay người lại thì cánh cửa đã vội vàng đóng sầm lại.
Thưởng Nam cố nén đau, xé băng dính đang dán chặt trên mặt ra, mặt cậu hằn lên một vệt đỏ rộng, sau đó cậu gỡ miếng vải bịt mắt xuống. Chưa kịp để ý đến cổ tay đang rỉ máu vì bị dây thừng siết chặt, cậu quan sát xung quanh.
Trông giống như một nhà kho rộng rãi, trống trải, bụi bặm phủ đầy. Bên trong có bàn ghế, một cái cối xay gió bằng gỗ đã cũ, giường gỗ hỏng, một cái cưa điện đã gỉ sét, góc tường có một bể nước. ( truyện trên app t.y.t )
Bốn bức tường đều loang lổ, nhà kho tối tăm, nguồn sáng duy nhất là từ một cái cửa sổ nhỏ vuông vắn trên cao, đủ để rọi chút ánh sáng vào trong kho.
Nhà kho đầy mùi ẩm mốc, không có chỗ nào để ngồi, lạnh lẽo và trống vắng, cứ như thể đang ở trong một ngôi mộ.
Thưởng Nam lấy khăn giấy từ túi ra, lau sạch một cái ghế không còn lưng tựa rồi ngồi xuống.
“Đói quá.”
[14: Tôi có thể khiến cậu không đói quá mà?]
"Chỉ là chữa cháy thôi."
Bên ngoài vọng lại tiếng nói chuyện đầy kinh ngạc, sợ hãi, không thể tin được.
Một bóng người mờ mờ từ xa xa trên con đường nhỏ chầm chậm tiến lại, từ mờ dần trở nên rõ ràng hơn. Đối phương thậm chí còn mỉm cười ngượng ngùng với họ, như thể giây sau sẽ mở miệng nói "trùng hợp ghê."
“Mẹ nó, thằng này là ai?”
“Sao nó đi theo được thế?”
“Mau bắt lại đi, mặc kệ nó là ai, ném vào cùng luôn!”
Chỉ một lát náo loạn, khóa cửa lại được mở, cánh cửa sắt bị đẩy ra từ bên ngoài. Thưởng Nam nheo mắt lại, một bóng dáng mảnh khảnh hiện ra trước mắt, cậu chưa kịp nhìn rõ thì cánh cửa lại đóng lại.
Khi ánh sáng chói lóa không còn nữa, Thưởng Nam lại quen dần với bóng tối trước mắt.
Cậu nhận ra khuôn mặt của người đến.
Là Trương Cẩu.
Trương Cẩu mặc chiếc áo bông mỏng, gương mặt tái nhợt, đôi môi cũng nhợt nhạt. Đôi mắt sáng như nai con, cậu ta vẫn gầy như thế, Trương Cẩu nhìn xung quanh một chút rồi ánh mắt chạm vào gương mặt phức tạp của Thưởng Nam.
Trương Cẩu nở nụ cười vui mừng, chạy đến ngồi xổm trước mặt Thưởng Nam rồi ôm lấy cậu thì thầm: “Mình thấy họ bắt cậu đi, mình rất lo cho cậu nên đã đi theo.”
“Thưởng Nam, cậu có sợ không? Mình sợ lắm…” Trương Cẩu thì thầm, cậu ta ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vừa điên cuồng vừa mê đắm nhìn Thưởng Nam.