Thưởng Nam từ từ buông tay, ánh mắt rời khỏi mảnh giấy vụn trên sàn nhà mà hướng về phía Ngu Tri Bạch. Ngay từ ngày đầu đến thế giới này, cậu đã chứng kiến sự tàn ác của Ngu Tri Bạch.

– Một người giấy không hề sợ hãi mà còn dám hù dọa Thưởng Nam, thậm chí còn dùng ảo ảnh để thử thách cậu. Nó còn chu đáo chuẩn bị sẵn những con bướm trắng để tiễn đưa những người không vượt qua được bài kiểm tra.

Thưởng Nam vừa nói “đừng vứt rác bừa bãi” vừa cúi người định nhặt mảnh giấy lên nhưng Ngu Tri Bạch đã nhanh hơn một bước nhặt và vứt vào thùng rác. Cậu ấy hừ một tiếng: “Làm bạn với tôi thì cậu không được yêu người khác.”

“Hả?” Thưởng Nam không hiểu: “Tại sao?”

“Tôi sẽ biến họ thành người giấy hết.” Bản chất con người vốn dĩ xấu xa, quái vật dù là ban đầu hay cuối cùng đều xấu xa, đây là cách tốt nhất mà Ngu Tri Bạch có thể nghĩ ra hiện tại, nó sẽ cắt bỏ tất cả những người có ý đồ không tốt xung quanh Thưởng Nam.

“Đùa thôi mà.” Thưởng Nam vỗ vai Ngu Tri Bạch rồi nhảy xuống bục giảng: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Về lớp học.”

[14: Tôi nghĩ nó sẽ nói thẳng ra, tại sao nó lại không nói thẳng? Nam Nam, hay là cậu nói trước đi.]

Thưởng Nam trầm ngâm suy nghĩ, cậu cũng không hiểu tại sao Ngu Tri Bạch cứ luôn thử thách cậu như vậy, rõ ràng cậu đã hiểu, thậm chí có thể hiểu rõ hơn cả cậu ấy mà.

“Nếu tính sai, nó biến tôi thành rối giấy, cậu chịu trách nhiệm nhé?”

14 lập tức im lặng. Đúng vậy, hành vi của quái vật không thể phân tích bằng logic của con người, 14 chỉ có thể khẳng định một số hành vi nhất định của đối phương thực sự là hành vi tán tỉnh.

Vẫn phải chờ Ngu Tri Bạch tự nói ra thôi.

Thưởng Nam không có nhiều ký ức về thế giới trước đây, ngoại trừ tên, giới tính,... những thứ này dù có bị phong ấn cũng không ảnh hưởng đến việc cậu biết. Vì vậy, cậu cũng không biết mình có kinh nghiệm yêu đương hay không nhưng nhìn cách cậu ứng phó với Ngu Tri Bạch một cách thành thục như vừa rồi thì có vẻ như ở thế giới trước cậu đã có một số kinh nghiệm yêu đương.

Thưởng Nam nằm sấp trên bàn, lơ đãng suy nghĩ, nếu cách này có thể khiến Ngu Tri Bạch không còn ý định phá hủy thế giới này nữa thì cậu cũng có thể tạm thời yêu một con quái vật. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Chỉ là Ngu Tri Bạch có suy nghĩ kỳ quái, cả Thưởng Nam và 14 cũng không hiểu rõ đối phương muốn làm gì, chuẩn bị làm gì.

Lỗ Dương lặng lẽ chuyển trường, đến buổi chiều, Trương Tuyết Lệ gọi Thưởng Nam vào văn phòng.

“Chuyện ngày hôm đó cô đã điều tra rõ ràng rồi, cô biết một chút về mối thù giữa Lỗ Dương và Ngu Tri Bạch. Ban đầu cô muốn cậu ấy xin lỗi cả em và Ngu Tri Bạch nhưng hiệu trưởng nói nhiều chuyện không bằng ít chuyện, Lỗ Dương cũng đã chuyển trường rồi… Cô giáo tư vấn tâm lý của trường muốn mời Ngu Tri Bạch đến nói chuyện, không biết em có thể nói với cậu ấy được không? Các cậu đồng trang lứa, lại khá thân thiết, hơn nữa cậu ấy còn giúp đỡ em trong học tập, em nói có lẽ sẽ hiệu quả hơn cô.”

Trương Tuyết Lệ biết những chuyện đã xảy ra, điều cô ấy lo lắng nhất là Ngu Tri Bạch có gặp vấn đề gì về tâm lý không. Cô ấy nói khá ẩn ý nhưng Thưởng Nam hiểu ý cô.

"Vâng ạ"

Trở về lớp, Thưởng Nam kể lại mọi chuyện cho Ngu Tri Bạch nghe. Lúc này, Ngu Tri Bạch đang giúp Thưởng Nam gạch đầu dòng những điểm quan trọng, nghe thấy lời đề nghị đến phòng tư vấn tâm lý, cậu ấy từ từ ngẩng đầu lên: "Gọi tôi?"

"Nam Nam, mình không sao đâu." Cậu ấy lắc đầu, nhẹ nhàng nói.

Thưởng Nam tựa cằm lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn Ngu Tri Bạch: "Cô giáo hơi lo lắng cho cậu, mình đi cùng cậu nhé?" Khi nói đến từ "nhé" đuôi câu lên cao, giống như đang dỗ dành một chú mèo con vậy.

Ngu Tri Bạch nhìn Thưởng Nam, nhìn vào đôi mắt hổ phách sáng lấp lánh của cậu, cậu ấy không kìm được muốn đưa tay chạm vào nhưng rồi lại bị Trương Hỗ quay lại đột ngột làm gián đoạn.

Trương Hỗ rõ ràng cũng nhìn thấy cảnh này, cậu ta vội quay đi, giống như một con quay hồi chuyển: "Xin lỗi xin lỗi, mình không cố ý đâu."

Ngu Tri Bạch hoàn toàn không để ý đến Trương Hỗ, cậu ấy thu tay lại đặt lên đầu gối.

"Được rồi." Cậu ấy đồng ý.

Phòng tư vấn tâm lý là một nơi đã được trường cấp 3 Xương Dục lập ra từ nhiều năm trước. Bây giờ, không chỉ người lớn cảm thấy áp lực mà học sinh cũng vậy, chỉ khác nhau ở chỗ nguồn gốc áp lực.

Để phòng ngừa các vấn đề tâm lý do học tập, cuộc sống và các mối quan hệ giữa người với người gây ra, nhà trường thường xuyên tiến hành khảo sát tâm lý. Các nhà tư vấn tâm lý mà trường cấp 3 Xương Dục mời đến đều là những chuyên gia chuyên nghiệp, không phải là những người thân thích nào đó của lãnh đạo nhà trường. Mỗi năm, họ giải quyết được một số vụ việc cực đoan. ( truyện trên app T Y T )

Nhận được email của Trương Tuyết Lệ, giáo viên tư vấn đã chuẩn bị sẵn trái cây và trà.

Thưởng Nam chờ ở phòng khách, Ngu Tri Bạch một mình vào phòng khám. Chuyên gia tư vấn là một người phụ nữ có vẻ rất thân thiện đang chờ cậu ấy ở bên trong.

Bà ấy rót cho Ngu Tri Bạch một cốc nước rồi đặt trước mặt cậu ấy sau đó bà ấy ngồi xuống chiếc ghế đơn bên phải Ngu Tri Bạch, mỉm cười: "Em có muốn ăn táo không?"

Ngu Tri Bạch ngồi trên ghế sofa, lưng thẳng tắp, cậu ấy cúi đầu: "Không ăn."

Chuyên gia tư vấn không tức giận, bà ấy mỉm cười: "Em có muốn chia sẻ một chút về tuổi thơ của mình không?"

Ngu Tri Bạch bắt chước vẻ mặt của bà ấy mà cười nói, "Tuổi thơ của em rất vui." Cậu ấy còn chia sẻ với chuyên gia tư vấn một số câu chuyện thú vị về tuổi thơ, về mẹ, về bạn bè và thầy cô.

Cậu ấy không hề tỏ ra kháng cự, hợp tác rất tốt với chuyên gia tư vấn, trả lời mọi câu hỏi một cách rất tốt, rất tích cực và lạc quan, không có bất kỳ biểu hiện tiêu cực nào, vì vậy cuộc tư vấn diễn ra rất suôn sẻ.

Cuộc tư vấn kéo dài gần hai tiếng, trong thời gian đó, Ngu Tri Bạch còn làm một bài trắc nghiệm, kết quả cho thấy cậu ấy hoàn toàn bình thường.

Nhìn thấy Ngu Tri Bạch cười tươi, chuyên gia tư vấn nhớ lại những lời dặn dò của cô Trương Tuyết Lệ, cảm thấy cô giáo có lẽ đã lo lắng quá mức, rõ ràng tình trạng tâm lý của Ngu Tri Bạch rất ổn định.

Nếu không có vấn đề gì, cô Trương Tuyết Lệ có thể yên tâm rồi, những vấn đề mà bà ấy lo lắng đều không xảy ra.

"Cô nghe cô Trương Tuyết Lê nói em học rất giỏi, đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân nhé" Chuyên gia tư vấn thu dọn bài trắc nghiệm, dịu dàng nói: "Nếu có chuyện gì, em có thể đến tìm cô."

"Vâng, cảm ơn cô." Ngu Tri Bạch biết cuộc tư vấn đã kết thúc, cậu ấy đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Đứng ở phòng khách, vẻ mặt điềm tĩnh của Ngu Tri Bạch dần trở nên lạnh lùng.

Phòng khách không có bóng dáng của Thưởng Nam, yên tĩnh và trống trải, ngay cả mùi hương của Thưởng Nam cũng không còn. 

Trong đôi mắt của Ngu Tri Bạch lập tức xuất hiện sự lạnh lùng và tàn ác, sau đó lan tỏa khắp tứ chi khiến nó cứng đờ. Khuôn mặt của nó trở nên trắng bệch, nó cứng ngắc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Chuyên gia tư vấn kéo cửa ra và đi theo sau, tiếng mở cửa làm gián đoạn Ngu Tri Bạch, nó định quay người lại đối mặt với bà ấy.

“Ting~”

Chiếc điện thoại trong túi của Ngu Tri Bạch phát ra âm thanh. Khuôn mặt trắng bệch của nó dần trở lại bình thường, trở nên ôn hòa hơn, nó chỉ cài đặt âm thanh thông báo riêng cho Thưởng Nam.

“Ngu Tri Bạch, đây có phải bút của em không?” Chuyên gia tư vấn cầm một chiếc bút máy đã cũ mờ sơn hỏi.

Ngu Tri Bạch quay người lại, nở một nụ cười ngượng ngùng như một cậu bé: “Là của em, cảm ơn cô.”

Nó cười vừa e thẹn vừa ngoan ngoãn ấy khiến chuyên gia tư vấn nghĩ rằng đây thật sự là một đứa trẻ khỏe mạnh.

Ra khỏi phòng tư vấn, Ngu Tri Bạch mới lấy điện thoại ra để xem tin nhắn của Thưởng Nam.

[Nam Nam: Thầy Trương bảo mình đến văn phòng để hỏi về bảng báo tháng, mình đang đợi cậu ở lớp.] Thưởng Nam còn gửi một biểu cảm chú cừu cười nhẹ.

Ngu Tri Bạch lặng lẽ lưu lại biểu cảm ấy.

Trời đã tối hẳn, gần chín giờ rồi, chỉ một lúc nữa thôi là giờ tự học buổi tối cũng sẽ kết thúc.

Bây giờ mọi người đều đang trong giờ tự học, từ phòng tư vấn đến lớp học của Ngu Tri Bạch phải đi qua hai dãy nhà. Hành lang tĩnh lặng, lớp 10 và lớp 11 đã tan học nhưng một số lớp vẫn còn người, đèn sáng cả tòa nhà.

Ngu Tri Bạch không đi thang máy, nó đi theo hành lang, phải quẹo mấy lần. Đèn trong hành lang là đèn cảm ứng âm thanh, cứ cách một đoạn, Ngu Tri Bạch lại phải ho khẽ một tiếng.

“Hức…” Một giọng nam đang rên rỉ vang lên trên đầu Ngu Tri Bạch.

Ngu Tri Bạch ngẩng khuôn mặt trắng bệch như giấy lên nhìn, khóe miệng nó cong lên đỏ như máu.

Thực ra âm thanh rất nhỏ, con người không thể nghe thấy nhưng Ngu Tri Bạch không phải là con người.

Ngu Tri Bạch thay đổi đường đi, nó lần theo âm thanh ngày càng lớn hơn mà tìm đến, cuối cùng nó đứng trước cửa dẫn lên sân thượng.

Cánh cửa sắt nặng nề bị khóa bằng một chiếc khóa lớn nhưng hé ra một khe hở rộng bằng bàn tay.

Ngu Tri Bạch cúi xuống, áp mặt vào khe hở, dùng một con mắt để nhìn trộm cảnh tượng phía trước.

Hai nam sinh, một người trên, một người dưới, người ở trên đẩy người ở dưới vào tường, âm thanh trước đó rõ ràng là do người ở dưới phát ra. Trời lạnh như vậy mà cả hai đều đầm đìa mồ hôi.

Trong đêm tối, quần áo bị lột hết dưới đất, tiếng kêu có phần giống như mèo vào mùa động dục, vừa ồn ào vừa phiền phức.

Nhưng Ngu Tri Bạch nhìn rất chăm chú và nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy tò mò, cho đến khi cậu nam sinh cao hơn ngẩng lên rồi nhìn thấy Ngu Tri Bạch.

Ngu Tri Bạch chớp mắt, khóe miệng nó nhếch lên, đường cong càng lúc càng rộng ra, cả khuôn mặt như bị rách thành hai nửa.

Một tiếng thét kinh hoàng vang lên thất thanh trên sân thượng.

“Ma!!!”

Hai nam sinh hoảng loạn đến phát điên, ôm quần áo bỏ chạy thục mạng.

Hành lang không có camera, chỉ có bảo vệ tuần tra định kỳ.

Ngu Tri Bạch đứng dậy, chậm rãi đi xuống lớp học.

Cô Trương Tuyết Lệ rất hào phóng, mua vài thùng trái cây nhập khẩu để khen thưởng những học sinh chăm chỉ học tập. Thưởng Nam lấy một quả dứa lớn và một hộp cherry, cậu cũng lấy cho Ngu Tri Bạch một phần như vậy.

Cậu không thiếu đồ ăn nhưng thứ từ trên trời rơi xuống lúc nào cũng cảm thấy ngon hơn.

Khi Ngu Tri Bạch quay lại,  cậu thấy tâm trạng của đối phương có vẻ đang rất vui nên không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: “Tư vấn thành công à?”

“Ừ, cô giáo nói tôi rất khỏe mạnh.” Ngu Tri Bạch khẽ gật đầu nói.

Thưởng Nam: “…”

[14: …]

Ngu Tri Bạch đã vẽ lại cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy, chỉ có điều nhân vật chính đã bị thay thế, trở thành cậu ấy và Thưởng Nam. Chân của Thưởng Nam dài hơn, eo thon hơn, cậu ấy từng nói, Thưởng Nam có một bộ khung xương đẹp đẽ không thể chê vào đâu được.

Ngu Tri Bạch biết làm đồ giấy nên cậu ấy cũng rất giỏi vẽ. Cậu ấy không vẽ mặt mình nhưng vẽ Thưởng Nam, vì khuôn mặt của Thưởng Nam đã khắc sâu vào tâm trí cậu ấy không cần phải đối chiếu với người thật nữa.

Đến lúc đó, cậu ấy có thể đưa thành phẩm làm quà tặng cho Thưởng Nam. Thưởng Nam thích cậu ấy nên chắc chắn sẽ rất thích món quà này.

Khi giờ tự học buổi tối sắp kết thúc, Thưởng Nam thấy Ngu Tri Bạch vẫn còn đang cắm cúi viết vẽ nên không kìm được mà ghé lại gần: “Cậu đang bận gì thế?”

Bút của Ngu Tri Bạch khựng lại một chút, dừng vài giây, cậu ấy lộ vẻ hơi ngại ngùng rồi đưa quyển sổ phác thảo cho Thưởng Nam: “Tôi có thể làm điều này với cậu được không?”

Thưởng Nam nhìn kỹ bức vẽ trong sổ, suýt nữa bị sặc nước miếng. Cậu giật phắt cuốn sổ lại nhưng chợt nhớ ra đang trong giờ học nên cố gắng kiềm chế: “Ngu Tri Bạch.”

“Ừ?”

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Thưởng Nam không nghĩ Ngu Tri Bạch chẳng hiểu gì, vẽ được bức tranh như này thì nó chắc chắn hiểu chuyện này là gì rồi.

Đôi mắt đen láy của Ngu Tri Bạch nhìn Thưởng Nam đầy dịu dàng, ánh mắt chứa đựng cảm xúc sâu lắng, ướt át. Sau một lúc lâu, nó mới thì thầm: “Mình thích cậu mà, Nam Nam.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play