Khi nhìn rõ gương mặt của người đàn ông, cơn giận trong lòng cô như bị một trận mưa lớn dập tắt, chỉ còn lại tro tàn còn vương chút hơi ấm, cùng những hạt mưa lất phất rơi.
Trong lòng cô bỗng dấy lên một cảm giác rất kỳ lạ.
Chỉ một cái nhìn đơn giản, mà toàn bộ những lời chất vấn cô đã chuẩn bị sẵn đều bị đảo lộn. Cô nhất thời không biết phải làm gì.
Diệp Vãn Vãn ngơ ngác nhìn người đàn ông, nét bực bội thoáng hiện lên trên gương mặt cô giờ đã tan biến, thay vào đó là sự bối rối.
Một lúc sau, vẫn là anh mở lời trước: “Có chuyện gì không?”
Có lẽ vì đã uống rượu, giọng anh trầm khàn, mang theo một sự quyến rũ đặc biệt.
Diệp Vãn Vãn như bừng tỉnh khỏi trạng thái “tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi định làm gì”, lùi lại một bước, giữ khoảng cách nhất định với người đàn ông.
Anh quá cao, đứng quá gần khiến cô cảm thấy áp lực.
Nhan Trầm thấy động tác của cô, khẽ nhíu mày nhưng không để lộ cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của cô gái.
Diệp Vãn Vãn khẽ hắng giọng. Vì vừa rồi nhìn gương mặt của anh mà mất hồn nên giờ cô không dám tiếp tục đối diện với ánh mắt của người đàn ông. Ánh mắt cô lơ đãng, nói: “À, có thể phiền anh bảo họ nhỏ tiếng một chút được không? Tiếng động hơi ồn làm tôi không nghỉ ngơi được.”
Thực ra không chỉ là hơi ồn.
Mà là rất ồn.
Nhưng đối diện với gương mặt này, Diệp Vãn Vãn thực sự không thể nói ra những lời quá nặng nề.
Có lẽ, đây chính là nỗi buồn của những "fan nhan sắc"?
Diệp Vãn Vãn cảm thấy mình ở trong giới giải trí bao nhiêu năm nay có lẽ đã uổng phí, vì sau khi đã gặp đủ kiểu trai đẹp rồi, cô vẫn có ngày bị mê hoặc đến nỗi mất hồn bởi nhan sắc của người khác như thế này.
Nhưng vấn đề là người đàn ông này, từ ngũ quan, vóc dáng đến khí chất... nói chung là toàn bộ con người anh, nếu chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá thì hoàn toàn là kiểu mà cô thích nhất, chẳng thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào.
Đặc biệt là đôi tay đó, dù lúc này tùy ý đút trong túi quần nhưng vẫn trông quyến rũ vô cùng.
Không nghe thấy tiếng người đàn ông trả lời, Diệp Vãn Vãn quay đầu nhìn anh lần nữa, thấy anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, ánh mắt dường như xuyên qua cô, nhìn thấy điều gì đó xa xôi hơn.
Diệp Vãn Vãn không nhận ra điều này, cô nghĩ có lẽ mình có hơi đường đột hoặc là lời nói chưa rõ ràng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Thế là cô chớp chớp mắt, đưa tay chỉ vào mình rồi tự giới thiệu: “Tôi là hàng xóm của các anh, tôi tên là Diệp Vãn Vãn, chắc anh biết tôi... đúng không?”
Cô nói với vẻ không chắc chắn lắm.
Vì người đàn ông này trông có vẻ không phải kiểu người sẽ xem mấy bộ phim tổng tài máu chó hay phim tình yêu thanh xuân trong sáng, thậm chí nếu có xem tin tức thì chắc chắn cũng là tin tức về quân sự chứ không phải tin giải trí…
Nhưng không ngờ, anh lại gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng.
Rồi anh nói thêm: “Tôi tên là Nhan Trầm.”
Diệp Vãn Vãn thầm nghĩ rằng danh tiếng của mình quả nhiên vẫn rất cao. Nghe vậy, cô mỉm cười thân thiện với anh: “Tôi biết anh, anh chính là... ừm, Thành Thần đúng không!” ( truyện trên app T Y T )
Giọng của Nhan Trầm rất nhẹ, kiên nhẫn sửa lỗi cho cô: “Là Chen, không có âm mũi ở cuối.”
Diệp Vãn Vãn: “Ồ... tôi còn nghe nói có người tên là Tâm Thần?”
Nhan Trầm tiếp tục sửa lại: “Là Tinh.”
Diệp Vãn Vãn: “...”
Hai người đứng trước cửa nhìn nhau không nói gì một lúc, cho đến khi từ tầng trên lại vang lên một tiếng hét ầm ĩ, Nhan Trầm hơi nhíu mày, nhẹ giọng xin lỗi cô: “Rất xin lỗi vì đã làm phiền em, sau này chúng tôi sẽ chú ý hơn.”
Diệp Vãn Vãn mỉm cười gật đầu, còn định nói thêm gì đó thì đã nghe thấy người đàn ông nhanh chóng nói một câu “tạm biệt,” rồi lập tức đóng cửa một cái “rầm.”
Diệp Vãn Vãn bị bỏ lại ngoài cửa: “?”
Cô nhìn cánh cửa đóng chặt, im lặng một lúc lâu, rồi lấy điện thoại ra, dùng màn hình phản chiếu để nhìn lại khuôn mặt mình, bắt đầu nghi ngờ cuộc đời: “Chẳng lẽ nhan sắc của mình đã bắt đầu xuống cấp rồi sao?”
Trước đây, dù đi đến đâu, có ai gặp cô mà không tuôn ra một tràng lời khen ngợi, chào đón nồng nhiệt chứ?
Đã bao giờ cô gặp phải tình cảnh như thế này đâu?
Nhan Trầm đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa, lắng nghe tiếng bước chân dần xa của cô gái, anh mím môi, đến khi cảm nhận nhịp tim trong lồng ngực từ từ trở lại bình thường, rồi mới bước lên lầu.
Lúc này, Thượng Quan và Chu Vũ Tinh có lẽ đã nhận ra rằng đánh nhau cũng không giải quyết được gì, thế là lại ôm nhau hát chung một micro.
Nhan Trầm đi tới, thẳng tay rút phích cắm điện, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của các đồng đội, anh thản nhiên nói: “Quá ồn, làm phiền hàng xóm.”
Các đồng đội: “...”
Đội trưởng đã lên tiếng, còn biết làm gì hơn đây?
Đành phải ngoan ngoãn im lặng.
Diệp Vãn Vãn trở về phòng. Chẳng bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng ồn ào bên cạnh dần lắng xuống, thậm chí im lặng đến mức không còn chút âm thanh nào.
Yên tĩnh đến nỗi có chút gì đó đáng sợ.
Diệp Vãn Vãn cũng không nghĩ ngợi nhiều, lúc này đã khuya rồi, cô bước vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Sau đó, cô phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng—
Không! Có! Sữa! Tắm!
Nếu là bình thường thì cũng không sao, nhưng vấn đề là cô còn thoa kem chống nắng lên người nên không thể không tắm được.