Sau khi vội vã gọi người đến giúp chuyển nhà và dọn dẹp, cuối cùng cũng kịp để cô dọn vào ở ngay trong hôm nay.
Phòng ngủ chính của Diệp Vãn Vãn có một ban công rất lớn, được thiết kế thành một khu vườn nhỏ ngoài trời.
Xung quanh trồng đầy hoa tươi, ở giữa đặt một chiếc xích đu màu trắng. Những dây leo uốn lượn xung quanh xích đu tạo nên khung cảnh như nơi ở của những nàng tiên, tràn đầy vẻ mộng mơ và lãng mạn của tuổi thiếu nữ.
Thư Tâm biết Diệp Vãn Vãn thích ngắm sao vào buổi tối, vì vậy đây được xem như là một bất ngờ nhỏ mà cô ấy đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Diệp Vãn Vãn rõ ràng rất hài lòng, cô ngồi thu mình trên chiếc xích đu, bắt chéo đôi chân dài. Cô tựa lưng vào chiếc gối ôm phía sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.
Mẹ cô qua đời sớm, ba cô sợ cô buồn nên đã nói rằng mẹ sẽ biến thành những ngôi sao trên trời, mãi mãi bảo vệ cô. Chính vì vậy, Diệp Vãn Vãn mới hình thành thói quen thích ngắm sao.
Mặc dù biết đó chỉ là lời nói dối, nhưng cũng xem như là một cách để gửi gắm tình cảm.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, không khí tràn ngập hương hoa nhè nhẹ.
Không khí lúc này thật yên tĩnh và đẹp đẽ, Diệp Vãn Vãn đang cảm thấy thoải mái thì bỗng nghe thấy tiếng hát như quỷ khóc sói gào* từ nhà bên cạnh.
*Quỷ khóc sói gào: miêu tả âm thanh như tiếng gào thét, khóc lóc, kêu la kinh khủng, inh ỏi, om sòm. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“...” Muốn chết thật mà.
Ở căn nhà bên cạnh.
Vì hôm nay vừa giành được chức vô địch, mọi người trong đội không khỏi muốn tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.
Mọi người đã chuẩn bị đầy đủ bia và nướng BBQ, thậm chí còn có người đặc biệt thuê cả một bộ micro mang về, vừa cắm điện vào là bắt đầu hát bài “Hôm nay là một ngày tốt lành.”
Người hát chính là tuyển thủ đường trên của đội họ, mang họ kép là Thượng Quan, mọi người thường gọi cậu là Thượng Quan.
“Này, này, này, bạn học Thượng Quan ơi, tôi xin cậu con mẹ nó im miệng đi.” Một thiếu niên có gương mặt tuấn tú đang ôm chai rượu uống đến say mèm, anh ấy tên là Chu Vũ Tinh, là tuyển thủ ADC của chiến đội Tinh Thần.
Chỉ cần nhìn tên cũng có thể thấy được sự liên kết của anh ấy với Nhan Trầm và cả đội Tinh Thần.
Người hâm mộ thường nói rằng anh ấy và Nhan Trầm mới thực sự là bộ đôi chủ lực của cả đội, khiến cho tuyển thủ đường giữa thực sự là Tiểu Thiển hầu như ngày nào cũng tự nghi ngờ về chính mình.
“Hôm nay là một ngày tốt lành, mọi điều ước đều có thể trở thành hiện thực. Ngày mai...”
Thượng Quan không để ý đến lời của anh ấy, vẫn tiếp tục hát rất say sưa.
Chu Vũ Tinh thực sự không chịu nổi nữa, anh ấy lao tới giật lấy micro từ tay Thượng Quan, tắt bài hát của cậu rồi tự chọn cho mình một bản nhạc sôi động đầy ám ảnh tên là “Ngứa”. ( truyện trên app T Y T )
“Đến đây, vui chơi đi, dù sao cũng có rất nhiều thời gian~”
“Đến đây…”
“Đến cái đầu mẹ cậu.”
Sau đó, hai người bắt đầu một cuộc chiến tay đôi kịch liệt để giành lấy chiếc micro.
Là đội trưởng, Nhan Trầm ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cầm một chai rượu, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn các đồng đội của mình phát điên, không hề có ý định can thiệp.
Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào mái tóc đen nhánh của người đàn ông, tạo thành một vầng sáng nhẹ nhàng.
Phía dưới là một gương mặt cực kỳ điển trai, nhưng vì khí chất lạnh lùng của anh mà lại toát lên vẻ nam tính.
Ánh mắt anh vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.
Cụ thể hơn, là nhìn về phía khu vườn nhỏ trên tầng hai của căn biệt thự đối diện.
Chính xác hơn nữa—
Anh đang nhìn cô.
……
Thực ra, ngay từ đầu, Diệp Vãn Vãn đã nghe thấy tiếng động từ bên cạnh, nhưng cô cũng không để ý lắm, dù sao thì họ vừa giành được chức vô địch tối nay, tổ chức tiệc ăn mừng một chút cũng là chuyện bình thường.
Lúc đầu, cô còn cảm thấy họ ồn ào một chút cũng không sao, nếu không thì một mình cô ở đây, lạnh lẽo vắng vẻ thì cũng quá cô đơn.
Thế nhưng, chưa đầy hai phút sau.
Có lẽ phụ nữ đều là những sinh vật dễ thay đổi, chẳng bao lâu sau cô đã thay đổi suy nghĩ trước đó, cảm thấy bên cạnh —
Thật! Đúng! Là! Ồn!
“Được thôi, quậy đi nào...”
Tiếng hát từ bên kia truyền vào tai cô. Diệp Vãn Vãn bị tiếng nhạc chói tai tấn công suốt cả một bài hát, sau khi nghe thấy nhạc đệm mới vang lên, cuối cùng cô không thể chịu nổi nữa mà gõ cửa căn phòng bên cạnh.
Ban đầu, cô bấm chuông vài lần nhưng bên trong không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục hát hò ầm ĩ.
Diệp Vãn Vãn chuyển sang dùng tay gõ cửa, gõ mạnh “cộc cộc cộc” mấy lần. Ngay lúc cô gõ đến mức đau cả đốt ngón tay và định bỏ cuộc thì cuối cùng, cánh cửa cũng được mở ra.
Điều đầu tiên cô ngửi thấy là mùi rượu xộc thẳng vào mặt.
Mang theo một chút hương bạc hà, theo làn gió len lỏi vào chóp mũi cô.
Diệp Vãn Vãn ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là một gương mặt đẹp trai đến mức khiến cô muốn thở dài, đuôi mắt thon dài, sống mũi cao, phía dưới là đôi môi mỏng hơi mím lại.
Rõ ràng là ngũ quan có thể được miêu tả bằng từ “đẹp”, nhưng đường nét khuôn mặt lại toát lên vẻ lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng.
Hai khí chất này lẽ ra phải đối lập nhau, nhưng khi đặt trên người anh lại hòa hợp một cách kỳ lạ.
Người đàn ông ấy đang cúi mắt nhìn cô.
Đồng tử của anh đen láy, tựa như bầu trời đêm vô tận.