Ngay khi vừa nhấn chuông cửa Diệp Vãn Vãn đã lập tức hối hận.
Cô cũng không biết tại sao, sau một cái nhìn thoáng qua với người đàn ông, cô lại vội vã chạy đến như vậy.
Đúng là nhan sắc mê hoặc lòng người, hừ.
Khi trong lòng còn chưa nghĩ ra cớ gì để nói, cánh cửa trắng trước mặt đã bị người bên trong mở ra…
Lần thứ ba rồi.
Người mở cửa cho cô vẫn là Nhan Trầm.
Diệp Vãn Vãn chớp mắt nhìn người đàn ông, cô thậm chí còn nghi ngờ người này có phải suốt hai mươi tư giờ đều đứng canh ở cửa không, như thể kiêm luôn chức mở cửa cho căn cứ vậy.
Mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi lấn át mùi hương bạc hà ban đầu, Diệp Vãn Vãn nhăn mũi lại theo phản xạ, người đàn ông trước mặt nhận ra điều đó liền lập tức lùi lại một bước, chủ động giữ khoảng cách với cô.
Trong giới giải trí, việc tiếp xúc với thuốc lá và rượu là điều không thể tránh khỏi.
Mặc dù không thể nói là ghét, nhưng Diệp Vãn Vãn thực sự không thích mùi này lắm.
“Có việc gì sao?” Nhan Trầm đã mở miệng, âm thanh trầm thấp.
“À, chỉ là... tôi muốn hỏi anh cách chơi trò này, có làm phiền anh không?” Diệp Vãn Vãn giơ điện thoại lên, trên màn hình là app game Vương Giả Vinh Diệu vừa tải về.
Cô không thể không tự thưởng cho sự thông minh của mình một tràng pháo tay thật to. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Nhan Trầm liếc nhìn thiếu nữ một cái, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ, không thể đoán được trong lòng đang nghĩ gì.
Anh trầm giọng nói một câu không phiền, rồi nghiêng người hỏi cô: “Vào không?”
Diệp Vãn Vãn vui vẻ đồng ý, giọng điệu hơi cao lên, mang theo bầu không khí vui vẻ.
Bước đầu tiên trong game là đăng ký ID, ban đầu Diệp Vãn Vãn định đặt tên cho mình là “Dạ Vãn”, nhưng hệ thống báo tên này đã có người dùng.
Thực ra cô cũng có hiểu biết một chút về trò chơi này, dù sao thì chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy mà.
Thế là cô nhanh chóng quyết định đặt tên mới cho mình —— ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vãn Vãn muốn leo lên Vương Giả!
Cô biết rằng rank cao nhất trong trò chơi này là Vương Giả, mà cô từ trước tới nay vốn là người háo thắng, đã chơi thì nhất định phải chơi tốt nhất.
Lúc này, Nhan - cao thủ Vương Giả - Trầm nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, nhưng không nói gì.
Hướng dẫn cho người mới rất nhanh lập tức hoàn thành, Diệp Vãn Vãn nhìn vào đống tướng trong cửa hàng, đột nhiên cảm thấy mông lung.
“Nhan Trầm…” Cô gọi tên anh với giọng điệu mềm mại, như thể có chiếc lông vũ lướt qua trái tim anh.
“Tôi không hiểu lắm, nhiều tướng như vậy, tôi nên chơi tướng nào đây?”
“... Chơi tướng đỡ đòn.”
Sợ cô nghe không hiểu, anh còn đặc biệt giải thích thêm: “Chính là Tank*.”
(*Tank là thuật ngữ ám chỉ vị tướng theo thiên hướng đỡ đòn trong game.)
Gợi ý cho người mới chơi Tank không có gì sai, nhưng Diệp Vãn Vãn nhìn dàn tướng Tank, lông mày vô cùng nhăn nhó.
“... Không muốn.” Cô lập tức lắc đầu dữ dội, biểu cảm cực kỳ phản kháng.
Mấy tướng này xấu quá đi, hoàn toàn không hợp với khí chất của cô!
Nhan Trầm nhìn vẻ mặt như thể ai ép cô chơi những tướng này là cô sẽ liều mạng với người đó, im lặng một lúc lâu.
Anh đột nhiên nhớ ra có ai đó từng nói với anh rằng, con gái chơi game bất kể tướng đó mạnh đến đâu, các cô chỉ chọn tướng đẹp mà chơi.
Thế là Nhan Trầm đề nghị thêm: "Vậy em chơi Đát Kỷ đi."
Tướng pháp sư này có thao tác kỹ năng khá đơn giản, rất phù hợp với người mới, quan trọng là cô nàng cũng rất xinh đẹp.
Nhưng không ngờ phản ứng của Diệp Vãn Vãn còn mạnh hơn lần trước, cả người run lên một cái, suýt nữa làm rơi điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc…
“Anh vừa nói, đại... gì cơ?”
Diệp Vãn Vãn nghi ngờ nghiêm trọng rằng có thể mình vừa nghe nhầm, không, chắc chắn là nghe nhầm!
Nói gà thì đừng nói ba, chúng ta đều là người văn minh*.
(*Nguyên văn: 说鸡不说吧, 文明你我他, 鸡 / kê/ và 吧 đi chung nghĩa đồng âm với từ dương vật, ý bậy bạ.)
Dường như Nhan Trầm không ngờ cô lại liên tưởng đến chuyện đó, khuôn mặt cứng đờ trong giây lát, sau đó mới giải thích: “Đát Kỷ, nhân vật trong lịch sử ấy.”
“Ồ…”
Diệp Vãn Vãn một lần nữa cúi đầu xuống, lần này xấu hổ đến mức cô không biết làm sao cho đúng, dù có mặt cô có dày đến đâu, trong tình huống này vẫn mặt đỏ bừng.
Cứu với, hình tượng nữ thần trong sáng của cô!
Có nên cứu vãn không nhỉ?
...Thôi, chắc là cứu không nổi nữa rồi, hừ.
Hình tượng đổ sụp trong chốc lát, Diệp Vãn Vãn liếc trộm Nhan Trầm qua khóe mắt, thấy anh không có biểu hiện gì khác, trong lòng cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may chỉ là sụp đổ trước mặt một mình anh, với tính cách của người này chắc cũng sẽ không nói lung tung trên mạng, hẳn là sẽ không có ảnh hưởng gì... Đúng không?
Vì lúc đầu chưa đủ cấp độ và tướng, cô chưa thể chơi xếp hạng, thế là cô lặng lẽ mở một trận đấu thường, chọn tướng Đát Kỷ như Nhan Trầm vừa gợi ý.
Mô hình tướng là một cô nàng hồ ly xinh đẹp, phía sau có một cái đuôi lông xù, trông rất đáng yêu.
“Đi đường giữa kia.” Nhan Trầm ở bên cạnh chỉ dẫn: “Học kỹ năng một trước, mua trang bị vừa nhảy ra ở bên trái.”
Khi chơi game, anh nói nhiều hơn hẳn, giống như một giáo viên nghiêm túc đang cẩn thận hướng dẫn học sinh của mình.
Diệp Vãn Vãn nghe theo chỉ đạo của anh, đi đường giữa và farm lính* một cách chăm chỉ, chẳng mấy chốc đã lên cấp bốn.
(*Nguyên văn: 发育清线: Hành động giết lính/quái rừng để kiếm vàng.)
Trong quá trình này, cô nghe thấy một câu thoại của Đát Kỷ, có một từ khiến cô suy nghĩ mãi ——
“Kết duyên nghĩa là gì?”