Việc hai người là họ hàng xa cả đội không ai biết, vì dù sao cũng cách quá xa, hơn nữa chuyện này cũng không quan trọng.
Bình thường Chu Vũ Tinh gọi anh hoặc là đội trưởng hoặc là anh Trầm, thỉnh thoảng gọi đại ca, chưa bao giờ gọi anh họ.
Có lẽ lúc này vì căng thẳng, buột miệng gọi ra. Nghĩ thầm sợi dây liên kết huyết thống mỏng manh này có lẽ sẽ khiến Nhan Trầm rộng lượng, xử lý nhẹ tay với mình.
Cuối cùng, Nhan Trầm cũng không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng nhắc nhở anh ấy nếu lần sau còn dám tự tiện vào phòng hoặc đụng vào điện thoại anh, vị trí đội trưởng sau khi anh giải nghệ sẽ để lại cho Thượng Quan.
Lời đe dọa này đối với Chu Vũ Tinh còn nghiêm trọng hơn là bị trừ lương.
Phải biết rằng bình thường anh ấy và Thượng Quan không ưa nhau nhất, lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên đã đối chọi gay gắt, tương ái tương sát suốt mấy năm, fan hâm mộ còn cố gán ghép họ thành một couple.
Tưởng tượng tới việc sau này phải hạ mình gọi Thượng Quan là đội trưởng… Không, anh ấy không chấp nhận!
Sau khi đảm bảo ba lần rằng tuyệt đối không có lần sau, Chu Vũ Tinh rón rén rời khỏi phòng, nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi cửa, anh ấy đã nghe thấy giọng của Nhan Trầm vang lên từ phía sau.
Lưng Chu Vũ Tinh lạnh toát, mang theo tâm trạng "Xong rồi không lẽ đội trưởng hối hận rồi sao, thế này thì mình chết chắc" mà quay lại.
Người đàn ông ngồi trên giường nghịch điện thoại, đôi mắt cụp xuống, hàng mi dài rậm che đi cảm xúc cuồn cuộn trong mắt anh.
Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ: “Đừng nói ra ngoài.”
Chu Vũ Tinh ngẩn người, rất nhanh đã phản ứng lại, vỗ ngực cam đoan rằng nhất định sẽ giữ bí mật này trong bụng.
Nói có bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu thành thật.
Nếu không phải ngày hôm sau Nhan Trầm bị mấy đồng đội truy hỏi chuyện bát quái, chắc anh ấy còn thực sự tin vào điều đó. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
*
Trưa hôm đó Thư Tâm đến, tiện thể mang theo bữa trưa cho Diệp Vãn Vãn.
“Đồ uống yêu thích của tớ đâu?” Diệp Vãn Vãn nhíu mày, đi quanh Thư Tâm một vòng rồi phát hiện cô ấy không mua giúp mình, bực bội chu môi.
Hai người đã ở bên nhau đủ lâu nên khi hứng lên làm nũng cũng chẳng ngại ngùng gì.
Trước mặt người ngoài, Diệp Vãn Vãn luôn là mối tình đầu quốc dân dịu dàng trong sáng, hoàn toàn là một nữ thần.
Những đánh giá bên ngoài về cô đa phần đều là “Dịu dàng lẽ phép lại yêu quý fan”, “Tính cách độc lập dũng cảm”... Trừ một số báo lá cải nào đó mô tả cô là "Bình hoa" thì hầu hết đều là nhận xét tích cực.
Tuy nhiên ai quen biết Diệp Vãn Vãn đều biết, cô gái thực ra rất tùy tiện, đôi khi còn cực kỳ thích làm nũng, dựa dẫm vào người khác, thậm chí có chút tính tiểu thư.
Dù sao cũng là người được nuông chiều từ nhỏ, so với những tiểu thư danh giá hoặc ngôi sao nổi tiếng khác, tính tiểu thư của Diệp Vãn Vãn cũng chỉ là chút bướng bỉnh nhỏ mà hầu hết các cô gái đều có.
Hơn nữa cộng thêm nhan sắc trời cho, phần lớn mọi người đều sẵn lòng chiều chuộng và bỏ qua cho cô.
Thư Tâm đã miễn nhiễm với cách làm nũng của Diệp Vãn Vãn, cô ấy đưa tay nhéo nhẹ má cô, tức giận nói: “Cậu nhìn cái mặt này đi, đã béo thế này rồi còn dám uống mấy thứ nước có ga, không sợ béo chết à?”
Diệp Vãn Vãn xoa xoa mặt mình, lập tức cãi lại: “Chỉ uống một lần thôi mà.”
Thư Tâm không động lòng: “Cứ để mặc cậu thế này, đến khi cân nặng của cậu vượt quá chín mươi lăm cân, chị Quan chắc chắn sẽ mắng chết tớ mất.”
Diệp Vãn Vãn nói: “Không có đâu, chị Quán là người bận rộn, không có thời gian để ý đến tớ đâu.”
Thư Tâm đáp: “Chị ấy lười nói với cậu thôi, dưới tay chị ấy nhiều nghệ sĩ như vậy, chỉ có cậu là làm chị ấy phải lo lắng nhất.”
Diệp Vãn Vãn nói: “Đừng có nói bậy, tớ là đứa làm chị ấy nở mày nở mặt nhất!”
Chị Quan là quản lý vàng của công ty họ, rất nhiều ảnh đế và ảnh hậu nổi tiếng đều do một tay cô ấy đưa lên.
Tuy nhiên hiện tại, cô ấy chỉ quản lý bốn nghệ sĩ, trong đó Diệp Vãn Vãn nổi tiếng nhất.
Thư Tâm nhận ra mỗi câu mình nói, Diệp Vãn Vãn đều có thể cãi lại một câu.
Biết rằng mình chẳng thể tranh luận thắng cô tiểu thư này, vì thế Thư Tâm nhanh chóng bỏ cuộc, cô ấy đi tới ghế sofa, định ngồi xuống nghỉ ngơi thì vô tình thấy túi đồ ăn vặt.
Cô tiện tay lục lọi trong túi, ngạc nhiên nói: “Ơ?? Vãn Vãn cậu cuối cùng cũng biết nghe lời rồi hả? Chị Quan mà biết cậu đã bỏ được mấy món ăn giàu calo này mà chuyển sang đồ ít calo, chắc chắn sẽ rất hài lòng.”
Diệp Vãn Vãn cười hì hì, nói thật: “Đây là do fan tặng tớ đấy, cậu thích thì lấy mà ăn, tớ không ăn nổi đâu, tớ thích gà rán khoai tây chiên Coca cả đời cơ.”
Thư Tâm bất lực: “Sớm muộn gì cậu cũng từ ngôi sao xinh đẹp nhất giới giải trí trở thành người mập nhất.”
Diệp Vãn Vãn khoanh tay, cười lạnh: “Hừ, không thể nào.”
...
Sắp xếp đồ đạc xong cũng đã ba giờ chiều, nhìn căn nhà cuối cùng cũng trở nên ấm cúng, không còn là ngôi nhà lạnh lẽo như hôm qua nữa, trong lòng Diệp Vãn Vãn cảm thấy hài lòng.
“Đúng rồi, cậu đi siêu thị giúp tớ mua ít đồ sinh hoạt, hôm qua tớ còn phải mượn sữa tắm của hàng xóm nữa cơ.” Nói đến đây, Diệp Vãn Vãn đặc biệt dặn Thư Tâm nhớ mua đúng nhãn hiệu sữa tắm, đừng mua nhầm.
Thư Tâm nhìn cô đầy nghi hoặc: “Sao cậu không dùng loại cũ nữa?”
Khụ, chuyện này thì… ( truyện trên app T Y T )
Diệp Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn trần nhà, không nói gì.
Thực ra cô cũng rất muốn tự mình ra ngoài mua sắm, nhưng vì thân phận nên không tiện xuất hiện ở những nơi công cộng đông người như vậy, thành ra, việc này đành phải làm phiền cô trợ lý Thư Tâm.
Một mình ở trong nhà cũng rất nhàm chán, Diệp Vãn Vãn lại chạy ra vườn nhỏ ngoài ban công, cuộn mình trên xích đu, nhàn nhã ôm iPad xem phim.
Căn biệt thự bên cạnh vẫn nhộn nhịp như thường, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng các chàng trai lớn tiếng cãi nhau:
“Vãi l** Thượng Quan, cậu là con ngỗng lẻ loi*, con mẹ nó cậu dám cướp red buff* của tôi.”
(*Nguyên văn: 孤鹅 - cô nga: có thể hiểu là mồ côi.
Red buff là một buff đặc biệt được nhận từ quái rừng có tên là Khổng Lồ Lực Sĩ, sau khi bị bạn tiêu diệt.)
“Cái cậu ADC* vô dụng này, red buff cho cậu dùng JJ sài hả?”
(*ADC (Attack Dame Carry): Xạ thủ gánh team.)
Nghe mấy câu không mấy văn minh, Diệp Vãn Vãn lặng lẽ đeo tai nghe vào.
Vừa xem phim, cô vừa không nhịn được lén nhìn sang cửa sổ bên kia, lòng hiếu kỳ bắt đầu nổi lên.
Trò chơi này, thực sự vui thế sao?
Hai căn biệt thự không gần cũng không xa, vì ban ngày nên bên kia cũng không kéo rèm. Phòng huấn luyện của đội Chiến Thần Tinh Thần ở ngay tầng hai, vừa vặn đối diện với ban công của Diệp Vãn Vãn, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đại khái tình hình bên trong.
Nhan Trầm bước tới bên cửa sổ, theo thói quen lấy ra một điếu thuốc định châm lửa thì ánh mắt vô tình quét qua phía đối diện, động tác cầm điếu thuốc chợt khựng lại.
Lúc này thiếu nữ đang dựa vào lan can, cách nhau mấy chục mét, hai người nhìn nhau từ xa.
Bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ngay cả gió cũng dừng lại.
Tiếng ồn ào của đồng đội phía sau dường như biến mất, vào khoảnh khắc này, Nhan Trầm chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng nhanh.
Tựa hồ như chỉ cần một giây nữa, trái tim anh sẽ không chịu nổi mà nổ tung trong lồng ngực.
Diệp Vãn Vãn cũng không ngờ lại vô tình chạm mặt anh như vậy, nhưng vì lịch sự, cô mỉm cười nhẹ, vẫy vẫy tay chào anh.
Nhan Trầm khó khăn nuốt nước bọt, không tự nhiên giơ tay lên, xem như chào lại cô.
“Đội trưởng, anh đang làm gì thế…”
Giọng của Thượng Quan đột nhiên vang lên từ phía sau.
Rồi Diệp Vãn Vãn thấy một cái đầu lông xù nhô lên sau lưng Nhan Trầm, có vẻ vì không đủ cao nên cậu phải nhón chân mới lộ được đôi mắt.
Nhìn thấy Diệp Vãn Vãn ở đối diện, Thượng Quan lập tức phát ra một tiếng kinh ngạc lớn.
Nhan Trầm nhíu mày, nghiêng đầu không vui nhìn về kẻ phá đám.
Bạn học Thượng Quan lập tức lấy tay bịt miệng, ánh mắt qua lại giữa Diệp Vãn Vãn và đội trưởng của mình, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang không thể tin nổi rồi nghi ngờ và cuối cùng là tự phủ nhận.
Nhan Trầm không quan tâm cậu đã tưởng tượng ra cái gì, đuổi cậu đồng đội phiền phức này đi, khi anh quay đầu lại, ban công đối diện đã không còn bóng dáng của Diệp Vãn Vãn nữa.
Anh chậc lưỡi một tiếng, tiện đà móc điếu thuốc ban nãy ra châm lửa.
Tiếng bật lửa trong trẻo vang lên giữa phòng huấn luyện ồn ào, Nhan Trầm phả một vòng khói thành thạo, làn khói trắng lượn lờ trong không khí, che phủ ánh mắt sâu thẳm của anh.
Khi anh tựa vào khung cửa sổ, sắp hút hết điếu thuốc, trong lúc vô tình nhìn xuống dưới lầu thì thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Cô gái chỉ đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên mặt không trang điểm gì, trông có vẻ không định đi quá xa...
Năm giây sau, chuông cửa dưới lầu lập tức vang lên.