“Ngươi... Các ngươi đừng có qua đây—”
Tiểu cô nương sợ tới mức cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, bàn tay run rẩy cầm một cây trâm vàng không mấy uy hiếp, chĩa về phía hai người trước mặt. Có lẽ nàng cũng nhận ra điều này, đầu cây trâm khẽ xoay, tựa vào dưới cằm mình. Đầu trâm đã được mài nhẵn, dù đâm sâu vào da thịt cũng chỉ để lại một vết đỏ mờ.
Cả việc đe dọa người khác hay tự vẫn đều không phải là cách dùng thích hợp cho cây trâm này.
Thẩm Đường khẽ nói: “Ta sẽ không qua, nhưng ngươi hãy tự bước ra đây đi.”
Tiểu cô nương mặt mày tái nhợt, lắc đầu lia lịa: “Không!”
Đôi mắt của ngập tràn nỗi sợ hãi của nàng bỗng dưng ứa ra những giọt lệ long lanh.
Nàng cố chớp mắt, muốn làm đôi mắt đầy nước mắt trở nên rõ ràng hơn, nhưng càng chớp, lệ càng trào ra dữ dội. Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má phúng phính rồi nhỏ xuống cằm, tụ lại thành từng giọt nước trong suốt. Không thể phủ nhận, mỹ nhân rơi lệ, quả thực khiến người ta cảm thấy mềm lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play