Địch Nhạc không nhận ra ẩn ý trong lời của Thẩm Đường.
Hắn cứ ngỡ nàng chỉ đang đơn thuần thương xót những bách tính chết thảm, liền thở dài theo: “Với độ cao và lực đạo như vậy, đừng nói những người dân bình thường, ngay cả ta cũng chẳng dám chắc mình rơi xuống mà toàn mạng. Phần lớn sẽ gãy xương nằm liệt giường ba ngày năm ngày là ít…”
Đường đường là Thất đẳng Công Đại Phu như Địch Nhạc mà còn thảm đến thế, huống chi những bách tính bệnh tật yếu ớt kia? Hiện tại chỉ có thể cầu mong họ không phải chịu quá nhiều đau đớn trước khi chết. Còn những việc khác——
Thật sự là lực bất tòng tâm, có lòng cũng không giúp được!
Nghĩ tới đây, Địch Nhạc chỉ hận không thể đấm nát chỗ nấp của mình, nhưng đành nén lại. Không thể cứ vậy lao ra ngoài ngăn cản được. Kẻ địch binh hùng lương đủ, trong khi bọn họ gom lại cũng chỉ được mấy trăm tàn binh kiệt quệ, xông ra thì cũng chẳng khác gì tự nộp mạng để người ta kiếm quân công.
Thẩm Đường nói: “Ý ta không phải vậy.”
Nàng không ngây thơ nghĩ rằng một người sống bị máy bắn đá quăng qua tường thành cao ngất có thể toàn mạng. Chỉ là, linh cảm mách bảo, trong đầu nàng thoáng hiện lên những suy đoán đáng sợ: “Ta lo thi thể bách tính sẽ gây ra dịch bệnh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT