Hai huynh đệ Địch Hoan đang lo lắng về quẻ tượng, thì thủ phạm gây ra chuyện này đã đi được một khoảng cách khá xa. Ông lão khẽ nhấc chiếc nón lá lên, hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về phía sau, nơi mà đoàn xe chở thuế bạc đã khuất từ lâu. Trên gương mặt già nua, mệt mỏi ấy lại hiện lên chút sinh khí trẻ trung không phù hợp với tuổi tác của mình. Ông nói: “Không ngờ Tiếu Phương cũng có mặt.”
Nếu Địch Nhạc còn ở đây, hắn hẳn sẽ vô cùng kinh ngạc.
Số người hắn quen biết ở Hiếu Thành không nhiều, những người có mối quan hệ đủ thân để gọi nhau bằng tên tự lại càng ít. Vậy mà, ông lão này, người chỉ từng gặp hắn một lần, làm sao có thể biết đến hắn được?
Cậu bé chăn trâu xoay tròn chiếc sáo tre đơn giản trong tay, giọng nói già dặn: “Ngoài dự tính, nhưng chuyện tốt thì thường gặp trở ngại.”
Ông lão cười hỏi: “Ngoài Tiếu Phương và Địch Hoan là hai biến số ngoài ý muốn ra, có tiếp tục kế hoạch theo đúng như dự định không?”
Cậu bé đáp lại bằng một câu hỏi: “Không thì sao? Ha, một Địch Tiếu Phương, một Địch Duyệt Văn, vẫn còn non lắm. Thẩm tiểu lang quân chớ lo.”
Thấy cậu bé tự tin như thế, ông lão chỉ nhún vai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play