Về chuyện cưỡi lợn, Thẩm Đường có thể thanh minh đôi câu.
Lần trước lúc ăn cơm có nhắc đến chuyện nuôi lợn, rằng thịt lợn thiến sẽ ngon hơn và một số điều cần chú ý khi nuôi lợn. Nàng cứ tưởng chỉ nói chơi thế thôi, có lẽ một ngày nào đó ngẫu hứng sẽ đi bắt vài con lợn về nuôi, ai ngờ sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xiên vào nhà, nàng lim dim mắt thức dậy từ trên giường thì thấy Lâm Phong mang nước rửa mặt vào với vẻ mặt rạng rỡ khó giấu.
“Hôm nay có chuyện gì vui à?” Nàng súc miệng, rửa mặt xong, đùa: “Miệng con cười đến tận mang tai thế kia.”
Lâm Phong rõ ràng đang vui mừng ra mặt nhưng lại cố tỏ vẻ điềm tĩnh, còn hạ giọng nghe như người lớn: “Chử tiên sinh bảo ta đừng nói, muốn để lang quân tự mình đi xem mới có bất ngờ.”
Thẩm Đường thấy khó hiểu, nhưng vẫn bảo Lâm Phong ra ngoài, rồi chỉnh trang lại xiêm áo, thay một bộ đồ sạch sẽ. Nàng dùng ngón tay chải lại tóc, cầm lược gỗ gỡ mấy lọn tóc xù lên, miệng ngậm dây buộc tóc, vừa buộc vừa bước ra khỏi phòng.
Lâm Phong đã nóng lòng chờ sẵn.
“Lang quân mau lên.” Nàng nhỏ giọng giục.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play