Quận phủ, thư phòng.
“Ngươi nói tất cả bọn chúng đều bị giết sao?” Quận thủ nghe quản gia báo lại, những kẻ theo dõi và định cướp bóc Kỳ Thiện đã bị hắn giết sạch. Hắn ta có chút ngạc nhiên, nhưng không hề tỏ ra quá sốc, chỉ phất tay: “Chuyện này bổn phủ đã biết rồi, ngươi lui xuống làm việc đi.”
Thông tin này càng chứng thực rằng Kỳ Thiện này không phải là Kỳ Thiện kia.
Người mà hắn ta biết đến, tên thật đúng như người, “Kỳ Thiện” — một người có lòng cứu giúp đời, luôn ôm ấp chí hướng giúp đỡ kẻ yếu, nâng đỡ kẻ sa cơ. Ôn hòa, khoan dung, nhã nhặn, cung kính, ai gặp cũng bảo ánh mắt hắn thấm đẫm sự từ bi.
Dù quận thủ cực kỳ chán ghét và e dè người này, cũng không ít lần châm chọc rằng hắn có vấn đề về đầu óc, mắc “bệnh tốt bụng”, nhưng hắn ta cũng phải thừa nhận rằng ít ai có thể duy trì lòng nhân đức đến mức đó.
Cả đời Kỳ Thiện đều mưu cầu sao cho “nơi mắt thấy không còn cảnh chết đói, nơi tai nghe không còn tiếng khóc than”. Nếu không phải điều cần thiết, hắn chẳng bao giờ muốn lấy đi sinh mạng của một con kiến. Nếu không phải vì thời thế, hắn cũng chẳng chịu học những ngôn linh được sử dụng rộng rãi trên chiến trường, thứ có thể gọi là vũ khí đắc lực trong chiến tranh.
Kỳ Thiện từng nói rằng, khi nhìn vào những câu ngôn linh ấy, hắn chỉ thấy toàn là máu đổ chất chồng, thấy từng chữ từng nét đều nhuốm đầy máu tươi. Bao nhiêu cuộc chiến đẫm máu, chẳng phải đều vì tham vọng của quân chủ mà ra?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play