Ban đêm, ngoại trừ các thuyền viên phải trực ca, mọi người đều trở về phòng của mình, con thuyền lại chìm vào im lặng.
Khương Tê mở mục giá trị sinh mệnh trong giao diện trò chơi, đã hơn 8 tiếng rồi, nhưng giá trị sinh mệnh mới hồi phục được 5 điểm, nó vẫn đang trong trạng thái hồi phục, 1 tiếng hồi phục còn chưa đến 1 điểm, quá chậm.
Quá trình hồi phục sẽ dừng lại khi tiêu hao lượng lớn thể lực và sức chiến đấu, nếu như điểm sinh mệnh thấp hơn 50 thì sẽ không còn hồi phục nữa.
“Không có điểm để mua đạo cụ, thuộc tính bảng giao diện cũng kém, tỷ lệ chịu lỗi của trò chơi cũng thấp quá rồi.”
Nửa đêm gió lớn, chiếc thuyền đánh cá lắc lư qua lại, cộng thêm lạ giường nên Khương Tê làm thế nào cũng không ngủ được. Điền Tuấn Lương ở phòng bên cạnh bị say sóng, từ tối đến giờ đã nôn rất nhiều lần, âm thanh từ ngay bên cạnh truyền đến khiến cô rất khó chịu.
Khoảng hơn năm giờ sáng ngày hôm sau, Khương Tê thức dậy, ngắm bình minh miễn phí trên biển, đồng thời sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình.
Chiếc thuyền này quá bình thường, bình thường đến mức khiến người ta lo ngại.
Nội dung của trò chơi hướng về đoàn thám hiểm do người chơi nhập vai. Cơ chế hợp lý là, một khi trò chơi bắt đầu, không một ai có thể ngăn cản diễn biến của cốt truyện, kể cả đoàn thám hiểm- nguồn gốc của mọi chuyện.
Cô đã bỏ qua điều gì chứ?
Trong các trò chơi kinh dị độc lập mà cô đã chơi trước đây, việc phải đến một địa điểm cụ thể mới có thể bắt đầu trò chơi là 1 cách rất hay gặp, nó cũng được đề cập trong cuốn sổ ghi chép, truy tìm vùng biển Rakel.
Vậy là đoàn thám hiểm đang tới vùng biển Rakel để tìm kiếm thứ gì đó, ngày đầu tiên chẳng qua chỉ là màn khám phá mở đầu của trò chơi, bất kỳ trò chơi nào cũng sẽ có khoảng thời gian an toàn để người mới thích ứng.
Khương Tê đã cố gắng tìm hiểu thử độ thiện cảm của các NPC, nhưng không cách nào load được, chắc chỉ có NPC đặc biệt mới được.
Khương Tê đứng thẳng người, nhắm mắt lại, bây giờ chỉ có thể đợi đến khi con thuyền đi đến điểm đích của đội thám hiểm trước, mới có thể tìm ra tất cả vấn đề. Tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là tận dụng tối đa khoảng thời gian này để tìm được con đường chiến thắng cho chính mình.
Sau một ngày một đêm khởi hành, nước biển trở nên tối tăm đen ngòm, chỉ đứng bên lan can nhìn xuống thôi cũng thấy sợ hãi.
Điền Tuần Lương đang bưng bát cháo trắng, lơ đãng uống, không để ý nhiều đến người bên cạnh, quay sang hỏi thuyền phó phụ: "Thuyền của chúng ta an toàn chứ?"
Thuyền phó phụ sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười: "An toàn chứ, sao lại không an toàn? Đây là lần đầu tiên anh đi biển à?"
Điền Quân Lương chậm rãi gật đầu.
Anh ấy tỏ vẻ hiểu rõ: “Không phải tôi khoe khoang, mặc dù tôi không nghiên cứu nghiêm túc như các anh, nhưng tôi đã ở trên biển được bảy tám năm, hiểu biết của tôi về biển cũng không kém gì anh cả.”
“Đúng vậy, đúng vậy, những thứ trong sách là những thứ chết, kinh nghiệm mới là cái sống. Chúng tôi vẫn còn nhiều điều cần anh chỉ giáo.” Triệu Tiền mỉm cười nói.
“Chà, chỉ giáo thì không dám.” Lời khen của đoàn thám hiểm dành cho thuyền phó phụ cũng rất hữu ích “Nếu có điều gì không hiểu thì cứ trực tiếp hỏi tôi.”
Cảnh Đằng nói vài câu khách sáo trước rồi mới hỏi: “Còn bao lâu nữa chúng ta sẽ tới nơi vậy?”
“Sắp đến rồi. Dự kiến khoảng ba hoặc bốn giờ sáng là đến nơi.” Thuyền phó phụ trả lời: “Ở đó còn có một rãnh biển sâu 10.000 mét. Tôi nghe nói rằng những sinh vật cổ đã được phát hiện ở đó, chắc các anh đến đây vì nó đúng không?"
“Đúng vậy.” Khương Tê ngẩng đầu lên với vẻ mặt tò mò, “Anh lái thuyền nhiều năm như vậy, có bao giờ gặp được thứ gì đặc biệt không?”
Thuyền phó phụ xua tay nói: “Những con cá kì bí cổ quái đó đều ở dưới biển sâu, dù có bắt được lên thì cũng đã chết rồi.”
“À đúng rồi, hai ngày nay sẽ có bão, các người chú ý để đồ đạc cẩn thận, gió lớn thì đừng có ra lan can, còn lại thì không có gì nguy hiểm cả.
Điền Tuấn Lương nghe xong sắc mặt khẽ biến, say sóng còn đáng sợ hơn cả lan can nữa! Trong lòng hắn tràn ngập hối hận, đáng lẽ không nên vào đây.
Nhìn thấy bộ dạng của anh ta, thuyền phó phụ vỗ vai anh ta trước khi rời đi và nói một cách chắc chắn: "Đừng lo, an toàn lắm. Gió to bão lớn trên biển chúng tôi gặp nhiều rồi, chúng tôi cũng chưa bao giờ gặp phải cướp biển cả."
Khương Tê thầm nghĩ, may mà không nói con thuyền này nổi tiếng là an toàn.