1 ngày rất nhanh liền trôi qua, điều đặc biệt duy nhất đáng nói là vào buổi trưa, khi hai thuyền viên đang bàn giao ca lại cãi nhau vì một chuyện nhỏ.
Trừ chuyện đó ra, thì cả ngày nay đều yên tĩnh.
Mặt trời lặn chìm xuống biển, tia sáng cuối cùng biến mất. Chiếc thuyền đánh cá dài hàng chục mét trông thật nhỏ bé nhấp nhô nhấp nhô trên làn nước lấp lánh ánh sao, dường như có thứ gì đó ẩn sâu trong vũ trụ tối tăm kia mà quan sát bọn họ.
Có lẽ trong thế giới trò chơi này, những ngôi sao lấp lánh kia chính là những đôi mắt cũng nên.
Khương Tê ngẩng đầu trầm ngâm, đột nhiên một tiếng mắng vang lên khiến cô chú ý, cô lần theo âm thanh đó tiến đến gần, chiếc thuyền đánh cá trong đêm có vẻ quỷ dị và tối tăm, đặc biệt là tiếng bước chân trên nền kim loại đen và ẩm ướt. Cô luôn cảm thấy phía sau có gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng khi quay lại nhìn thì chẳng thấy cái gì cả.
Cửa phòng thuyền trưởng nửa đóng nửa mở, trên mặt đất in một bóng người màu đen, Khương Tê đứng tựa vào góc tường nơi ánh sáng không chiếu tới được, nghe không quá rõ ràng nội dung cuộc trò chuyện bên trong.
Cái gì mà giấy trắng mực đen, rồi là nếu như không làm thì có người sẽ phải bồi thường thiệt hại.
Thuyền trưởng giọng nói nghiêm nghị, người còn lại trong phòng luôn cúi đầu, hai tay nắm chặt, buông thõng xuống, không nói một lời.
【Đã thu thập được cốt truyện——Tiếng mắng trong phòng thuyền trưởng. 】
Có lẽ là vấn đề tiền lương, các thành viên trên thuyền có lẽ tìm thuyền trưởng đề xuất, nhưng thương lượng mãi lại chẳng có kết quả.
Khương Tê nhớ lại cuộc cãi vã giữa hai thuyền viên vào buổi trưa. Một trong số họ là Thôi Bằng, người đồng hành lâu năm cùng thuyền trưởng, anh ta đã quen với việc nóng nảy và kiêu ngạo trước mặt mọi người, vô tình đấm một thuyền viên khác rồi mắng chửi người ta khiến họ rất khó chịu, thuyền trưởng đến bên Thôi Bằng khiển trách và đe dọa, thuyền viên còn lại thì khiêm tốn thừa nhận lỗi của mình, sự việc liền kết thúc trong hoà bình.
Khương Tê nhìn thấy những bóng đen trên mặt đất bên ngoài phòng thuyền trưởng đã bắt đầu di chuyển, vì vậy cô quay người rời đi, không ngờ trên đường về lại gặp những người chơi khác, mọi người đứng trong bóng tối nhìn nhau, sau đó ra hiệu cho nhau đi đến phía bên phải của lan can.
“Cô tới đó trước chúng tôi, có phát hiện được gì không?” Tôn Điềm đi thẳng vào vấn đề.
“Có người đến gặp thuyền trưởng để thương lượng tiền lương, nhưng lại không đạt được kết quả như mong muốn.” Khương Tê thản nhiên nói: “Về phần người đó là ai, giống như anh, tôi cũng không nhìn rõ.”
Có rất nhiều thuyền viên trên tàu, chỉ nhìn thấy cái bóng, những người chơi khác còn không thể nhận ra thì cô nhận ra kiểu gì.
"Liệu chuyện này có liên quan đến nhiệm vụ của chúng ta không?" Phương Nguyên tự nhủ: "Hay chỉ là mâu thuẫn giữa các NPC, một thuyền viên nào đó nhất thời bốc đồng, quyết định chó cùng dứt giậu, nghĩ rằng tất cả mọi người, đều phải chết—— sau đó đem con tàu đánh chìm."
Khương Tê thấy bộ dạng hắn cắn răng nói ‘đều phải chết” thì liền trầm mặc, “Anh nói cũng có lý.”
Trí tưởng tượng thật cmn phong phú.
Thứ họ muốn là tiền, còn khát vọng sự sống là bản năng của con người, đối với họ, việc chó cùng dứt giậu còn không bằng tiếp tục cam chịu làm việc, lấy tiền trang trải cuộc sống.
“Nếu như muốn ra tay trên con thuyền lớn như thế này, tiền đề là phải quen thuộc với việc vận hành nó, điều này đối với những thuyền viên bình thường là không thể. Phương Nguyên tiếp tục, “Tại sao chúng ta không xem xét một chút mấy cái bè cứu sinh để phòng ngừa bất trắc?”
“Đáng để chú ý.” Cảnh Đằng trước tiên gật đầu, sau đó mới nói: “Nhưng thuyền đánh cá là sân nhà của phó bản, gió sắp nổi lên rồi, mọi người mau trở về đi.”
Khi gió biển ập đến vào ban đêm, con thuyền sẽ phát ra những âm thanh tương tự như tiếng va đập, rung lắc của các khớp kim loại, nghe rất khó chịu.
Khương Tê cùng Phương Nguyên đi phía trước trở về phòng mình, Cảnh Đằng và Tôn Điềm cố ý đi phía sau một bước.
“Những người mới này quá kém rồi, tôi thấy cũng chỉ có Phương Nguyên có cơ hội qua cửa.”