Sự tĩnh lặng sau bình minh đã bị phá vỡ bởi tiếng hét của 1 người phụ nữ. Khi đó, Chu Tuý Phong còn đang lải nhải bên tai khuyên Hoắc Ảnh Thanh nên uống thuốc an thần mà bác sĩ gửi đến. Sau khi nghe thấy tiếng hét, Hoắc Ảnh Thanh lập tức đứng dậy, cầm kính viễn vọng nhìn về hướng phát ra tiếng hét.
“Ở đâu ở đâu?”
Chu Tuý Phong còn tưởng rằng lại có drama máu chó gì đó, liền bê bát thuốc bắc qua, cầm lấy cái kính viễn vọng khác rồi nhìn theo hướng Hoắc Ảnh Thanh đang nhìn.
Trong tầm nhìn của kính viễn vọng, 1 người phụ nữ đang đau đớn gục ngã trên con đường nơi không có nhiều xe cộ qua lại, 1 nửa cơ thể cô ta toàn là máu, chỉ bò thêm được vài mét liền nằm im bất động.
Một chiếc ô tô đi ngang qua thấy thế dừng lại, 1 người đàn ông bước xuống xe đi đến bên cạnh người phụ nữ, thế mà người phụ nữ vốn dĩ đang bất động lại đột nhiên bật dậy, ôm lấy đầu người đàn ông rồi điên cuồng cắn xé, không lâu sau liền cắn xuống 1 mảnh thịt. Cảnh tượng đẫm máu xảy ra bất ngờ khiến vài người tình cờ vừa đi ngang qua sợ hãi hét lên, bỏ chạy mất dạng.
Da đầu Chu Tuý Phong đột nhiên tê dại, anh nhìn trân trân vào người phụ nữ đang ăn thịt đồng loại của mình.
Kính viễn vọng mà Hoắc Ảnh Thanh lựa chọn chất lượng rất tốt, trong tầm mắt của anh hiện rõ mồn một cảnh tượng người phụ nữ kia ôm cổ người đàn ông và nhai nuốt, người đàn ông giãy dụa 1 hồi, rất nhanh sau đó liền không còn động tĩnh gì nữa.
1 phút, 2 phút trôi qua….
Đợi đến khi người phụ nữ ăn xong gần nữa bộ não của người đàn ông, người đàn ông rõ ràng đã chết kia thế mà lại động đậy, thân thể cứng nhắc đứng dậy trong tư thế cực kì vặn vẹo, mang theo cái đầu chỉ còn lại 1 nửa tấn công về phía người gần hắn nhất.
Chu Tuý Phong sửng sốt, thậm chí không nhịn được mà phát ra tiếng chửi tục.
Nhìn thấy người đàn ông lại bắt đầu đi cắn người, Chu Tuý Phong không nhịn được run lẩy bẩy nói: “Báo cảnh sát đi…”
“Vô dụng thôi.” Hoắc Ảnh Thanh lắc đầu giải thích: “Anh còn nhớ bệnh nhân có cùng triệu chứng chúng ta gặp ở bệnh viện mấy tháng trước không? Còn có những tin hot cùng chủ đề ở trên mạng nữa. Từ lúc đó tang thi đã xuất hiện rồi, bây giờ còn xuất hiện ở trên phố, chứng tỏ rằng, lực lượng có thể trấn áp được thứ khủng bố này đã thất bại rồi, những người cảnh sát còn lại ở đây thậm chí còn không có vũ khí, bọn họ cũng là người, bỏ qua cho họ đi.”
Cũng vì sự thất bại của lực lượng vũ trang, nên sự bùng phát của tang thi mới trở nên đáng sợ như vậy.
Hoắc Ảnh Thanh nhìn Chu Tuý Phong vẫn đang chưa tiếp nhận được sự thật, vỗ vỗ vai anh: “Hiện tại anh có thể gọi điện thông báo cho bạn bè của mình rồi đấy, tích trữ vật tư sớm một chút, kẻo mấy ngày nữa lại chẳng có gì trong tay.”
Chu Tuý Phong liếc nhìn cô 1 cái, lập tức lấy điện thoại ra nhanh tay gõ.
Hoắc Ảnh Thanh lấy điện thoại ra xem, lúc này hotsearch đã bùng nổ, 8 trong 10 mục đang đứng đầu đều là tin tức về các trường hợp tử vong và ăn thịt người ở nhiều nơi, 2 mục ở trên cùng là:
[ Tang thi thật sự đến rồi sao?]
[ Vụ thảm sát ở quốc gia nghìn đảo!]
Sau khi Indonesia xả nước thải hạt nhân ra biển, sau nhiều lần thuỷ triều, không ít nước bị nhiễm bức xạ hạt nhân đã chảy về hướng trong nước, lúc mạt thế bùng nổ, nước này chính là nước đầu tiên chịu ảnh hưởng và đối mặt với nguy cơ sinh tồn đầu tiên, mà bây giờ, bài viết hot nhất trên mạng chính là 1 video phát sóng trực tiếp của 1 du học sinh tại Indonesia.
Hoắc Ảnh Thanh mở liên kết video ra, mở đầu là một cảnh tượng hỗn loạn, người phát sóng trực tiếp đang vừa chạy vừa la hét. Màn hình liên tục rung chuyển vì những bước chạy, nhưng cũng không khó để nhìn ra những người xung quanh với những vết thương chí mạng, đang đuổi theo hướng của người livestream.
Khu vực bình luận đầy những kí hiệu *****, có không ít người xem còn hét lên “Chủ tus đừng quay nữa mau chạy đi”, nhưng bước chân của người livestream bởi vì mệt mà càng ngày càng chậm, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng hét lên 1 tiếng: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ!”, sau đó tắt livestream.
Dù đã đoán trước được kết cục của người livestream, nhưng tâm trạng của Hoắc Ảnh Thanh vẫn rất nặng nề, cô đặt điện thoại xuống, lại 1 lần nữa đi đến cửa sổ, cầm kính viễn vọng lên nhìn xuống đường phố.
Giờ đi làm cao điểm đã đến, hai thây ma cắn xe khắp nơi kia đã trở thành nguồn lây nhiễm, con phố nhộn nhịp thường ngày giờ đây tràn ngập tiếng la hét và kêu cứu, trước cửa hàng thịt chó ven đường mới mở cũng đã thấm đẫm máu tươi của con người.
Lúc này, Chu Tuý Phong đi đến bên cạnh cô, trên tay vẫn đang cầm bát thuốc bắc kia, tay còn lại thì cầm điện thoại di động, nói với Hoắc Ảnh Thanh: “Sếp, trong nhóm nghiệp vụ có người hỏi rằng có nên khoá cửa lầu đề phòng những người kì quái kia tiến vào hay không?”
“Anh vào nhóm nghiệp vụ của tiểu khu à?”
Hoắc Ảnh Thanh lập tức cảnh giác đứng dậy, cầm lấy điện thoại của Chu Tuý Phong xem qua lịch sử trò chuyện.
“Lúc đó tôi lo lắng cô ở nhà sẽ xảy ra chuyện, lại không có người chăm sóc, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, nên mới tham gia vào nhóm này.” Chu Tuý Phong vừa giải thích vừa thổi đi hơi nóng bốc lên từ bát canh, “Nhưng sếp yên tâm, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp, tôi chưa từng nói chuyện qua với ai ở trong nhóm cả, chỉ làm thợ lặn thoi.”
Sau khi nghe được anh ta không có đem chuyện vật tư trong nhà tiết lộ, Hoắc Ảnh Thanh mới thở phào 1 hơi, quay sang nhìn thiếu niên ôm bát thuốc đang mong chờ nhìn mình, không nhịn được hỏi: “Mạt thế đến rồi, phản ứng của anh cũng bình tĩnh đấy nhỉ?”
Chu Tuý Phong ngốc nghếch cười 1 tiếng rồi hỏi: “Chứ tôi nên như thế nào?”
Anh vừa hỏi đến đây, điện thoại của Hoắc Ảnh Thanh liền vang lên, nhìn thấy thông báo người gọi đến, Hoắc Ảnh Thanh cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên kể từ khi sống lại, nhấn nút trả lời, sau đó ra hiệu với Chu Tuý Phong: ‘Anh nghe đây này’.
“Thanh Thanh à, cháu đang ở đâu?”
Âm thanh dồn dập và thiếu kiên nhẫn của Trương Liên lập tức vang lên. Hoắc Ảnh Thanh đè xuống giọng điệu hả hê khi người gặp nạn, bình tĩnh trả lời: “Có chuyện gì không?”
“Cháu cũng nhìn thấy tin tức rồi chứ? 1 cô gái như cháu ở mạt thế có bao nhiêu bất tiện chứ? Cô và anh qua đó cùng nhau chiếu cố cháu nhé?” Giọng của Trương Liên ấm áp nhẹ nhàng, thật sự giống như 1 người trưởng bối đang lo lắng cho cháu gái của mình.
“Vậy sao?” Hoắc Ảnh Thanh đưa ra 1 câu hỏi đầy ẩn ý.
Thấy ngữ khí của cô mềm xuống, Trương Liên liền không che giấu mục đích của mình nữa, trực tiếp nói: “Chúng ta là người một nhà, cần phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Cháu gửi cho cô ít tiền trước đi, để chúng ta đi mua một ít vật tư, sau đó sẽ đến ở cùng với cháu, chứ không có 1 mình lỡ như có người đột nhập vào thì phải làm sao?”
Ý cười mỉa mai nơi khoé miệng Hoắc Ảnh Thanh càng ngày càng sâu.
Kiếp trước cũng như thế này, Trương Liên và Hoắc Phong thu nhập không cao, lại không có thói quen tiết kiệm tiền, khi mạt thế đến chỉ có thể đến ăn vạ Hoắc Ảnh Thanh. Mà khi đó cô tràn đầy mong đợi mở cửa cho bọn họ, nhưng họ lại coi biệt thự như của mình, chiếm lấy quần áo phiên bản giới hạn, còn lãng phí bít tết vận chuyển bằng đường hàng không của cô, Hoắc Phong còn hào phóng bao bọc từng người đến cửa cầu cứu, cho đến khi đồ ăn trong biệt thự bị họ ăn hết, Hoắc Phong liền lấy cái mác chủ nhân biệt thự ra, lợi dụng ơn cứu mạng rồi sắp xếp những người được hắn cứu ra ngoài tìm kiếm vật tư.
Chuyện tốt đúng là đều được họ làm hết rồi.
Hoắc Ảnh Thanh liếc nhìn Chu Tuý Phong đang bưng bát thuốc nghe trộm ở bên cạnh, đột nhiên nảy ra ý xấu, nói: “Xin lỗi cô nhé, dạo này cháu hết tiền mất rồi.”
“Gì cơ!” Giọng của Trương Liên đột nhiên cao lên.
Hoắc Ảnh Thanh chậm rãi kéo dài âm điệu:
“Đúng lúc cháu vừa bao nuôi một nam sinh viên đại học, con trai ấy mà, phải nuôi tốt một chút, đây là cô nói với cháu mà.”