Đợi đến khi trực thăng một lần nữa trở lại trạm dịch vụ kia, một chiếc trực thăng cứu hộ khác sớm đã đợi ở đó, ngó đầu nhìn xuống, là một hàng quân nhân cầm súng, Kỳ Yếm Dư đứng bên ngoài trực thăng, đang nói chuyện gì đó cùng với Hoắc Hữu Ngư.
Hoắc Ảnh Thanh dừng trực thăng xuống, kéo Triển Trọng đang dùng tay che mặt xuống máy bay.
“Người đem về cho anh rồi đây.”
Kỳ Yếm Dư nhìn thấy Triển Trọng một thân toàn mùi chuồng lợn, vẻ mặt vốn dĩ đang ôn hoà ấm áp nhanh như chớp cười trên nỗi đau của người khác: “Ui, đây là ai thế?”
“Cút ra chỗ khác!”
Triển Trọng nhấc chân lên đạp một cái.
Bên kia đã có người đón lấy đội viên bị thương trên lưng Chu Tuý Phong, nhanh chóng đưa lên trực thăng.
Kỳ Yếm Dư lúc này mới nhìn sang mấy người bạn tốt đã lâu không gặp, thu lại vẻ mặt chế nhạo, chân thành cảm ơn: “Đúng lúc tôi đang thi hành nhiệm vụ quanh đây, nhận được định vị của cô là tôi lập tức dẫn người qua. Hữu Ngư đã kể cho tôi nghe mọi chuyện rồi, lần này may nhờ có mọi người đi qua, mới có thể cứu được mấy tên đần này.”
Triển Trọng nắm lấy mái tóc húi cua của mình, có chút không quen nói: “Ông đừng có đứng đắn như vậy được không.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play