Càng đến gần Hải Thành, cỗ mùi trong không khí càng nồng nặc khó tả. Đứng trước cửa tàu điện ngầm đổ nát, mấy người lấy khẩu trang che kín mặt để ngăn mùi. Tống Dịch Chiêu vẫn bịt mũi nói: "Mùi hôi thối ngày càng nồng nặc, có lẽ mấy thứ đó ở gần đây."
Cỗ mùi đó dường như không chỉ là mùi tanh của hải sản, mà còn có thứ gì đó khác khó tả. Hoắc Ảnh Thanh quay lại nháy mắt với Chu Túy Phong, anh gật đầu, nhẹ nhàng gỡ khăn ra khỏi mũi, hít vài hơi, rồi đeo khẩu trang lại và nói: "Mùi hải sản này hơi nồng, nhưng hình như không độc lắm. Chúng chủ yếu được dùng để đánh dấu lãnh thổ... nhưng hình như tôi ngửi thấy mùi trứng thối."
"Trứng thối á?" Trịnh Thư trừng mắt.
Chu Túy Phong gật đầu giải thích: "Có lẽ là hydro sunfua, một loại khí axit dễ cháy, không màu, có mùi như trứng thối và cực kỳ độc hại. Chỉ cần một lượng rất nhỏ hydro sunfua cũng đủ gây kích ứng đường hô hấp và mắt, thậm chí có thể gây đau đầu, khi nồng độ vượt quá 1 mg/L, sẽ trở nên cực kì độc hại, còn có thể gây tử vong.”
"Nếu thực sự cần thiết lập một trạm an toàn ở đây, thì chỗ này không phải là một lựa chọn tốt." Chu Túy Phong dừng lại một chút, rồi tiếp tục, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Ảnh Thanh và giải thích: “Khu vực quanh đây đều có mùi hydro sunfua thoang thoảqu. Nếu lại không có nguồn gốc, chúng ta không thể loại trừ khả năng rò rỉ nguyên liệu thô từ một nhà máy hóa chất gần đó. Hít phải hydro sunfua nồng độ thấp trong thời gian dài có thể gây tổn thương đến đường hô hấp, trong trường hợp nghiêm trọng hơn, thậm chí còn đe dọa hệ thần kinh trung ương. Hydro sunfua có thể ức chế hoạt động của cytochrome oxidase, dẫn đến thiếu hụt oxy, ảnh hưởng đến quá trình oxy hóa khử và cung cấp năng lượng trong tế bào..."
Anh tiếp tục giải thích những kiến thức cơ bản, nhưng phần còn lại đầy rẫy các thuật ngữ chuyên môn.
Tống Dịch Chiêu chậm rãi tiến lại gần nhìn Trịnh Thư đang xem bản đồ và thảo luận về bước đi tiếp theo, nhỏ giọng nói: "Lúc đầu tôi còn tò mò tại sao đội trưởng lại nhất quyết muốn đưa bác sĩ Chu đi. Bây giờ thì xem ra chúng ta thực sự không thể thiếu anh ấy được rồi."
Trịnh Thư liếc nhìn bên kia rồi thì thầm: "Thật ra, việc bác sĩ Chu gia nhập đội khai thác của chúng ta cũng là một chuyện tốt mà."
"Đúng vậy, trưởng khoa bệnh viện mà anh ấy làm việc từng đạo văn bài luận của sinh viên đấy..."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT